Chớp mắt đã đến ngày mười bảy tháng hai, ngày mai chính là đại hôn của hoàng thượng.
Mấy hôm nay toàn bộ quy củ đã được học xong nhưng Tô cô cô vẫn chưa trở về mà đợi đoàn rước dâu ngày mai để cùng hồi cung luôn.
Ngày hôm nay Tiết phủ vô cùng bận rộn, vì ngày đại hỉ này mà mọi người còn gấp rút chuẩn bị hơn cả lễ tế tổ, nhưng đương sự là Tiết Tĩnh Xu lại vô cùng nhàn rỗi.
Hôm nay là ngày cuối cùng nàng ở Tiết phủ, nếu không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn thì sau này cũng sẽ không bao giờ về nữa.
Nữ tử gả vào trong cung sẽ không được trở về nhà mẹ đẻ nữa. Nếu cực kì được thánh sủng thì cơ hội được trở về thăm khá cao, còn đối với sủng phi mà nói thì đây là ân sủng lớn lao, đối với nhà mẹ đẻ cũng là long ân rất lớn.
Nhưng trong lòng Tiết Tĩnh Xu hiểu rõ, bất kể sau này như thế nào nàng cũng sẽ không trở về nữa.
Nàng tiến cung để kéo dài vinh quang cho Tiết phủ. Đây cũng chính là sự báo đáp của nàng về công nuôi dưỡng nàng nhiều năm. Nếu họ muốn nhiều hơn nữa thì nàng sẽ không cho cũng không thể làm nổi.
Vì sắp đi nên các tỷ muội trong nhà đến làm bạn với nàng.
Mắt mấy tiểu nha đầu đã bắt đầu phiếm hồng nhưng khiến Tiết Tĩnh Xu ngạc nhiên chính là Lục cô nương khóc rất thương tâm.
Nàng tự đánh giá dù mình có quan tâm đến vị muội muội khác mẹ này nhưng cũng không làm gì nhiều. Vậy mà không ngờ tiểu cô nương này lại là người trong tình trọng nghĩa.
Nhìn các nàng xếp hàng rơi lệ khiến nàng dở khóc dở cười nói: "Hôm nay các muội đến thăm ta hay đến khóc cho ta xem?"
Lục cô nương lau nước mắt thút tha thút thít nói: "Tam tỷ tỷ, muội không muốn xa tỷ."
Thất cô nương nói: "Mặc dù Nhị tỷ tỷ đã xuất giá nhưng nếu muốn vẫn có thể về lúc nào cũng được còn tỷ lại gả vào trong cung, sau này muốn gặp nhau cũng không được."
Lục cô nương nghe xong liền khóc lớn hơn.
Tiết Tĩnh Xu đành kéo nàng qua thay nàng lau nước mắt: "Cũng không phải sinh ly tử biệt, ta vẫn ở trong Đô thành, chỉ cách nơi này có mười mấy dặm nên nếu sau này muốn gặp thì vẫn có thể. Đừng khóc nữa."
Thật ra bây giờ muốn nàng hứa sau này có cơ hội sẽ gọi các nàng vào cung gặp cũng không phải là không thể, nhưng nàng không nói vì nàng không hề có ý định làm vậy.
Lục cô nương khác với Tiết Tĩnh Uyển. Nàng là con thứ xuất mà nhà ngoại là dân thường, mẫu thân không được sủng ái nên nếu thường xuyên ra vào cung sẽ đem lại phiền phức cho nàng, lại khiến cho những người trong phủ có tâm tư không tốt nữa. Chi bằng cứ lạnh nhạt cho nàng cái danh hiệu muội muội của hoàng hậu thì sẽ không ai dám trêu chọc. Cho dù ngày sau khi kết hôn, nhà chồng cũng không dám coi thường nàng.
Lục cô nương còn nhỏ tuổi nên không hiểu ý tứ trong câu nói của nàng mà chỉ nghĩ sau này còn có thể gặp lại nên nở nụ cười.
Tiết Tĩnh Xu nhìn về phía Tiết Tĩnh Uyển nói: "Uyển Uyển, về sau ta không ở đây, ngoài Tứ muội ra thì muội chính là chị lớn nhất vì thế phải bảo vệ các muội muội đệ đệ, không những không được bắt nạt chúng nó mà cũng không được để người khác ức hiếp chúng, muội rõ chưa?"
Tiết Tĩnh Uyển đỏ mắt gật đầu: "Tam tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ bảo vệ họ thật tốt."
Tiết Tĩnh Xu lại nói: "Bản thân muội cũng phải cẩn thận, đừng để bị thua thiệt."
Chỉ một câu nói đã khiến Tiết Tĩnh Uyển rơi nước mắt khóc thật to
Vất vả lắm mới tiễn được các nàng đi thì Tần thị lại tới.
Tiết Tĩnh Xu quay về phủ hơn hai tháng mà đây mới là lần đầu tiên Tần thị đặt chân đến tiểu viện này.
Theo lý mà nói, vào đêm cuối cùng trước khi con gái xuất giá người làm mẹ sẽ nói không hết chuyện, tỏ không hết lòng mới đúng nhưng hai mẹ con nàng ngồi đối diện nhau, ngoại trừ mấy câu vấn an lúc đầu thì không còn gì để nói nữa.
Tiết Tĩnh Xu đã quen với điều này, nàng im lặng ngồi uống trà hoa quế phật thủ.
Mấy hôm nay khẩu vị của nàng không tốt nên Liễu Nhi đặc biệt chuẩn bị cho nàng.
Ngón tay Tần thị quấn lấy chiếc khăn, mấy lần bà định mở miệng nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ nói: "Vào cung rồi nhớ hiếu thuận với thái hoàng thái hậu, tận tâm chăm sóc hoàng thượng. Giờ hậu cung của kim thượng còn trống không, con là người duy nhất mà còn là hoàng hậu nữa, nên nắm chắc thời cơ sớm ngày sinh hoàng tử, nếu không đợi hai năm nữa những người khác tiến cung sẽ lấy hết sự sủng ái của hoàng thượng. Con nhớ kỹ, không thể tin tưởng bất cứ ai khác mà chỉ có sinh con trai của chính mình mới có thể có chỗ dựa vững chắc."
Tiết Tĩnh Xu nghe xong trong lòng không thoải mái nhưng mặt thản nhiên nói: "Dạ, con sẽ ghi nhớ lời dạy của mẫu thân."
Tần thị há hốc miệng rồi lại khẽ thở dài, không nói tiếp nữa, chẳng bao lâu liền đứng dậy rời đi.
Liễu Nhi tiến lên dọn dẹp cốc chén rồi nhìn sắc mặt của nàng nói: "Tiểu thư, đêm nay người nghỉ ngơi sớm một chút đi?"
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, chắc hôm nay không còn ai đến nữa.
Chu lão thái quân và Tiết lão thái gia đã sai người đến thăm nàng từ sớm, cha nàng cũng cách cửa sân dặn dò vài câu, sau đó thì không còn ai nữa.
Khóa cửa viện lại, Tiết Tĩnh Xu nằm trong chăn ngắm nhìn đỉnh màn, một chút buồn ngủ cũng không có.
Ngày mai nàng sẽ phải rời khỏi Tiết phủ, dù không quá lưu luyến nơi này nhưng rốt cuộc cũng là đám người huyết mạch tương liên nhưng sống lạnh nhạt, lúc này khiến nàng có chút phiền muộn.
Hơn nữa... Vào cùng rồi sau này sẽ ra sao nàng cũng không rõ nữa.
Hiện tại thái hoàng thái hậu vẫn còn nên không cần lo lắng, cho dù hoàng đế không có cảm tình với nàng thì cũng sẽ khách khí tôn trọng, thậm chí là tận tâm phô bày sự sủng ái của hắn.
Thế nhưng ngay cả Phan thần y cũng nói thái hoàng thái hậu không chống đỡ được hết năm nay. Vậy sau khi lão nhân gia mất đi thì hoàng đế sẽ có thái độ gì với nàng – người thái hoàng thái hậu mạnh mẽ ghép với hắn, với Tiết gia không công lao mà có chức vị cao?
Trước nàng an ủi Liễu Nhi nói: Tiến cung sẽ thanh tịnh hơn ở trong phủ, giống như quãng thời gian các nàng ở trên núi, loại lời này cũng chỉ có Liễu Nhi không hiểu sự tình mới tin nàng.
Đó gọi là "cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng", đến khi nàng mất đi chỗ dựa nhưng hết lần này tới lần khác cứ chiếm lấy hậu vị, chỉ sợ sẽ biến thành cái gai trong mắt không ít người.
Nếu có một ngày nàng không thể bảo vệ bản thân thì sợ rằng Liễu Nhi là người bên cạnh nàng cũng sẽ bị liên lụy.
Đột nhiên nàng có chút lưỡng lự, đến cùng có nên đưa Liễu Nhi vào cung cùng không?
Nàng chỉ muốn có một người bên cạnh để nương tựa lẫn nhau nhưng nếu vì vậy mà hại Liễu Nhi thì nên làm sao bây giờ đây?
"Chưa ạ." Liễu Nhi trả lời, giọng nói còn rất thanh tỉnh: "Tiểu thư người cũng không ngủ được sao?"
Tiết Tĩnh Xu không trả lời mà lại nói: "Liễu Nhi, ngày mai khi tiến cung, hay là... em đừng đi cùng ta nữa."
"Tại sao?!" Liễu Nhi vội bật dậy, nàng không quan tâm đến đêm xuân lạnh lẽo, mặc bộ quần áo mùa thu nhảy xuống phản, chạy đến bên giường Tiết Tĩnh Xu, "Tại sao lại bỏ em ở lại? Có phải vì em không học tốt quy củ nên tiểu thư ghét bỏ em không? Gần đây em rất nghiêm túc học tập, Tô cô cô cũng khen em. Tiểu thư, người đừng bỏ em ở lại..."
Càng nói giọng Liễu Nhi càng nghẹn ngào.
Tiết Tĩnh Xu vội kéo nàng lên, phát hiện hai tay nàng lạnh buốt liền vội vàng đắp chăn cho nàng: "Không phải ta ghét bỏ em mà ta sợ sau khi tiến cung sẽ không bảo vệ được em."
Liễu Nhi lắc đầu lia lịa nói: "Không cần không cần. Tiểu thư người yên tâm, em sẽ ngoan ngoãn mà, sẽ không gây chuyện cho người. Em, ngay cả nói cũng không nói nhiều!"
Tiết Tĩnh Xu thấy nàng sợ hãi như vậy nên có chút hối hận khi nói ra những lời đó. Thực ra ngẫm lại nếu để nàng ở trong phủ không có chỗ dựa còn khó khăn hơn.
"Là ta nghĩ linh tinh thôi, em yên tâm, ta sẽ không để em ở lại đâu."
Liễu Nhi hít mũi, tội nghiệp nói: "Tiểu thư em nhớ ra rồi. Năm đó không phải em bị lạc cha mẹ mà do họ bỏ rơi em, người đừng vứt bỏ em mà."
Lúc đó ca ca bị bệnh nên cha mẹ bảo nàng chờ trong ngôi miếu để họ đưa ca ca đi chữa bệnh nhưng một đi không trở lại. Nàng thì đơn độc ngồi ở đó một đêm, ngày hôm sau bị rơi vào tay bọn buôn người.
Về sau một trận hỏa hoạn xảy ra khiến nàng quên đi đoạn kí ức này, nàng cho là bị lạc người thân nên mới bị lừa bán.
Vừa rồi nghe tiểu thư dọa giật mình thì ký ức đột nhiên hiện về, quá khứ như đang lặp lại khiến cả người nàng lạnh như băng.
Tiết Tĩnh Xu nghe xong vừa thương tiếc vừa áy náy, nhẹ giọng nói: "Em yên tâm, sau này ta không nói như vậy nữa."
Liễu Nhi gật gật đầu, thỉnh thoảng nức nở hai cái. Nàng trầm mặc một lúc lâu rồi nói: "Tiểu thư, lần trước người nói sẽ giúp em tìm người nhà nhưng kì thật em... không nhớ họ lắm. Nhiều năm trôi qua như vậy em cũng không còn nhớ rõ hình dáng của bọn họ nữa, trong lòng em... đã coi người là người thân của em từ lâu. Lúc Ngũ cô nương các nàng gọi người là tỷ tỷ, trong lòng em cũng trộm gọi tỷ tỷ, cuối cùng em vẫn muốn, nếu em có tỷ tỷ thì nhất định cũng sẽ thương em như tiểu thư vậy."
Tiết Tĩnh Xu khẽ cười nói: "Ta cũng ước em là muội muội ruột của ta. Trong lòng ta, em còn quan trọng hơn muội muội ruột nhiều."
Liễu Nhi vội vàng nói: "Vậy sau này tiểu thư không được đuổi em."
Tiết Tĩnh Xu gật đầu: "Không bao giờ."
Lúc này Liễu Nhi mới lau mũi, khôi phục bộ dạng hoạt bát: "Tiểu thư mau ngủ đi. Ngày mai phải làm tân nương nên không thể để hai mắt thâm đen được."
Nàng nói xong lập tức xuống giường, chui vào trong chăn của mình.
Lúc ở trên núi, vì than không đủ nên hai người thường xuyên đắp chung một cái chăn. Từ ngày trở về phủ, Liễu Nhi vẫn cẩn thận tuân theo thân phận hạ nhân của mình, không dám càn rỡ để người khác có chuyện nói.
Tiết Tĩnh Xu lại nằm xuống, ồn ào vừa xảy ra khiến nàng không còn tinh lực nữa, vừa nằm xuống đã ngủ say.
Hừng đông ngày hôm sau, hoàng đế phái quan viên Lễ bộ thực hiện cúng tế trời đất, Thái Miếu, điện Phụng Tiên; còn hắn thì đến cung Trường Nhạc, hành lễ với thái hoàng thái hậu báo cáo mình sắp cưới hoàng hậu
Thái hoàng thái hậu vui mừng kéo tay hắn, hít sâu mấy cái cuối cùng chỉ nói: "Đi đi."
Hoàng thượng bái lạy thái hoàng thái hậu xong thì đến điện Sùng Đức kiểm duyệt kim sách kim bảo, đặc biệt phái người khiêng Phượng liễn nghênh đón hoàng hậu.
Lúc này đèn đuốc ở Tiết phủ đã sáng trưng, ma ma trang điểm trong cung phái tới đã đến, mười mấy người không nói một lời yên lặng trang điểm cho Tiết Tĩnh Xu.
Sau đó Tô cô cô dẫn Tiết Tĩnh Xu đến đại sảnh, toàn bộ chủ tử của Tiết phủ đều ngồi đây nghe quan ty lễ đọc chế văn cho Tiết lão thái gia và Tiết nhị lão gia.
Đợi hắn đọc xong thì đặt kim sách kim bảo của hoàng hậu lên mặt bàn.
Tiết Tĩnh Xu được dẫn tới vị trí bái lạy trước sau đó nghe nữ quan đọc bảo văn, hai tay nàng tiếp nhận kim sách kim bảo rồi thực hiện ba quỳ ba bái, lúc đó đại lễ sắc lập mới được coi là hoàn thành.
Sau đó người nhà Tiết gia chưa kịp nói chuyện với nàng thì Khâm Thiên Giám báo đã đến giờ lành. Tô cô cô đội khăn voan cho nàng, để cho nàng bước lên Phượng liễn rồi cùng nhóm nữ quan vây quanh chính sảnh rời đi.
Mọi người trong Tiết gia quỳ tiễn ở ngoài cửa lớn.
Sắc trời còn chưa sáng mà trong cung thắp đèn lồng sáng như ban ngày.
Đoàn người đón dâu trùng trùng điệp điệp đi qua cửa cung, cả hoàng cung mở rộng cửa nghênh đón phượng liễn đi một đường đến tận cung Sùng Đức mới dừng lại. Tiết Tĩnh Xu được mời xuống kiệu đổi sang kiệu khổng tước đi thẳng đến cung Tê Phượng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]