Editor: Nguyệt Vi Yên
Beta: Vũ Ngư Nhi
Đức công công thấy đế hậu đang ôm nhau liền vội vàng phất tay để cung nhân cùng hắn lui xuống.
Lòng hắn không ngừng cảm thán, bệ hạ đến cùng vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, dù ngày thường xử sự lão luyện nhưng mỗi lần thấy hoàng hậu thì y như rằng chưa nói được ba câu đã ôm nhau.
Cứ theo tình hình này thì có khi chưa đến hai tháng trong cung sẽ truyền ra tin vui.
Tiết Tĩnh Xu bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị hoàng đế hôn đỏ bừng cả mặt, khẩn trương giãy giụa, thấy trong điện không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng đế vẫn đang mổ trên môi nàng nói: "Sợ gì chứ, điểm cơ trí này Đức Lộc vẫn còn có."
Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn một cái, khẽ phàn nàn: "Lần sau bệ hạ muốn làm gì thì cũng phải cho người ta lui xuống rồi hẵng làm chứ, bị bọn họ nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa?"
Hoàng đế thuận miệng đồng ý: "Ta nhớ rồi."
Tiết Tĩnh Xu thấy trong miệng vẫn chua xót, nghĩ lại hoàng thượng vừa nói cái gì mà xanh với không xanh, còn nói thêm: "Bệ hạ nói chuyện ngày càng không có chừng mực, sao lại so sánh thiếp với cây mận chứ?"
Khóe miệng hoàng đế khẽ nhếch lên.
Mặt hắn xuất hiện một biểu cảm rất nhỏ nhưng Tiết Tĩnh Xu vẫn phát hiện ra, tiếp tục hỏi: "Bệ hạ cười cái gì? Thiếp nói sai sao?"
Hoàng đế lại hỏi nàng: "Hoàng hậu cho rằng, ta nói xanh là chỉ cây mận xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-de-cang-muon-cung-chieu-nang/2032950/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.