Nói tức giận, thực ra chẳng đến mức đó. Dù sao vị Thẩm cô nương kia có phải do hoàng đế gọi đến đâu.
Nhưng bảo không hề để ý thì cũng không hẳn. Theo nàng thấy, vị Thẩm cô nương này với Tô cô nương lần trước có khác nhau, khi còn nhỏ nàng ta từng có quan hệ qua lại với hoàng đế, hai người cũng từng gọi nhau là "biểu ca", "biểu muội". Rốt cuộc có giống gì với người khác đâu?
Huống hồ, lúc Tô Đinh Lan nhìn hoàng đế, trong mắt không chỉ có hắn mà còn có dã tâm của ả ta.
Nhưng khi vị Thẩm cô nương này nhìn hoàng đế thì trong mắt chỉ có ý hâm mộ dạt dào mà thôi.
Đây cũng là điều khiến Tiết Tĩnh Xu chú ý.
Một biểu muội toàn tâm toàn ý thích mình, lại thuần khiết động lòng người, lúc còn bé hai người còn có chút tình nghĩa, dung chi tục phấn (*) sao có thể sánh được?
(*) Dung chi tục phấn: chỉ người con gái bình thường/tầm thường, hay dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực, đại loại là chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hóa. –Nguồn: Hoasinh_Anh ca–
Lòng Tiết Tĩnh Xu rất mâu thuẫn, lý trí bảo nàng không cần lưu tâm, nàng hoàn toàn có thể dửng dưng như chuyện của Tô Đinh Lan. Nhưng trên tình cảm lại là một chuyện khác.
Nàng không khỏi có chút tự giễu, uổng công lần trước nàng còn đi xoa dịu hoàng đế, còn ra vẻ hào phóng không để ý, thực ra chỉ để nàng không quan tâm đến chuyện trước mắt mà thôi.
Nàng lắc đầu, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi bèn che miệng ngáp một cái, nói với Liễu Nhi: "Ta chợp mắt một lúc, nếu có chuyện gì thì em nhớ gọi ta dậy."
Liễu Nhi vội vàng hỏi nàng: "Nếu bệ hạ tới thì sao ạ?"
Lúc nãy tiểu thư bảo hôm nay bệ hạ đừng đến điện Yên Ba Tống Sảng nhưng nếu bệ hạ đến thì bọn nàng nên mời người vào hay chặn ở ngoài cửa đây?
Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Nếu bệ hạ đến thì mời hắn vào đi."
Nàng cũng không trông mong gì vào chuyện hoàng đế có thể bị mấy cung nữ này chặn lại, huống chi, chắc gì hoàng thượng đã đến.
Lúc đầu Tiết Tĩnh Xu chỉ định chợp mắt một lúc, ai ngờ lại ngủ rất say. Lúc tỉnh lại liền thỏa mãn vươn vai, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ mấy hôm nay bị hoàng đế "làm" quá kịch liệt, khó có khi được yên tĩnh nên mới ngủ nhiều như vậy.
"Hoàng hậu tỉnh rồi." Đột nhiên tiếng hoàng đế truyền đến.
Tiết Tĩnh Xu quay đầu nhìn, hoàng đế đang ngồi trên giường, không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm.
Lòng nàng khẽ động, hỏi: "Bệ hạ ngồi đây bao lâu rồi?"
Hoàng đế nói: "Hoàng hậu vừa ngủ thì ta tới."
Tiết Tĩnh Xu nhìn đồng hồ nước, nàng ngủ hơn một canh giờ, nói cách khác là hoàng đế đã ngồi khô ở đây hơn một canh giờ.
Nàng bất đắc dĩ nói: "Sao bệ hạ lại lãng phí nhiều thời gian thế? Một canh giờ có thể duyệt được bao nhiêu tấu chương, đọc được bao nhiêu sách rồi."
Hoàng đế nói: "Hoàng hậu đang giận, ta nào có tâm tình đi làm chuyện khác. Bây giờ hoàng hậu nguyện ý nói chuyện với ta, có phải là hết giận rồi không?"
Tiết Tĩnh Xu quấn người trong chăn, chỉ để lộ cái đầu, nhìn hắn: "Bệ hạ thấy, thiếp tức giận thật hay giả vờ?"
Hoàng đế lắc đầu: "Ta không đoán được."
Tiết Tĩnh Xu khẽ cười, "Bệ hạ không biết cũng đúng thôi, bởi vì thiếp cũng chẳng biết mà."
Hoàng đế nghe xong liền nhíu mày, hoàng hậu nói không biết, chứng tỏ nàng thực sự không hề tức giận, nhưng cũng không đơn giản là giả vờ tức giận như vậy.
Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Hoàng hậu không cần để những người khác ở trong lòng, chỉ cần biết rõ tâm ý của ta là được."
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng gật đầu, "Thiếp biết rõ tâm ý của bệ hạ, cũng nguyện tin tưởng bệ hạ. Nhưng thiếp có một câu muốn hỏi, rốt cuộc bệ hạ có bao nhiêu biểu muội?"
Hoàng đế sửng sốt, nhìn về phía Tiết Tĩnh Xu, đã thấy hoàng hậu đang mỉm cười nhìn lại hắn.
Hắn không biết hoàng hậu hỏi thật hay đùa vui, đành nghiêm túc đếm trong lòng.
Tiên đế không có nhiều chị em ruột lắm, bây giờ trưởng công chúa có ba vị, ai cũng sinh con gái nhưng chị em họ của tiên đế thì lại có một đống, hơn nữa con gái thì có rất nhiều, chỉ sợ phải đến mười mấy biểu muội.
Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn nhíu mày đến cả buổi, nhưng vẫn không tính được ra liền lắc đầu bật cười: "Mà thôi, có vẻ vấn đề này hơi khó khăn với bệ hạ. Vậy thiếp muốn hỏi, khi còn bé, có bao nhiêu biểu muội đi theo sau lưng bệ hạ, gọi "biểu ca biểu ca"? Trong số đó thì có bao nhiêu người chưa kết hôn? Bệ hạ cứ nói đi, để thiếp chuẩn bị tâm lý, tránh việc tiếp theo lại có một biểu muội xuất hiện muốn hâm nóng tình cảm, làm thiếp trở tay không kịp."
Hoàng đế nghe nàng hỏi vậy mới mơ hồ nhận ra hoàng hậu để trong lòng chuyện đó nên nghiêm mặt "báo cáo": "Lúc trước ta không thân với bọn họ. Hôm nay Vĩnh Bình quận chúa nói chuyện đó, quả thật lúc đó ta không nhớ rõ nhưng về sau suy nghĩ lại mới hơi nhớ ra là từng có chuyện như vậy. Khi đó, chẳng hiểu sao con gái của Vĩnh Bình quận chúa lại khóc sướt mướt dưới cây mận, ta không kiên nhẫn nhìn nàng ta khóc nên mới đưa cho một quả mận, nhưng sau đó không hề nói chuyện."
Tiết Tĩnh Xu gật đầu: "Thiếp tin bệ hạ."
Nàng tin hoàng đế không có ý gì với vị Thẩm cô nương kia, nếu không chỉ sợ nàng đã chẳng còn ngồi trên vị trí hoàng hậu này nữa.
Nàng hỏi hoàng đế chuyện trước kia cũng chỉ muốn biết một chút chuyện khi còn bé của hoàng thượng mà thôi.
Cho đến hôm nay nàng mới phát hiện, đối với chuyện quá khứ của hoàng đế, nàng rất để ý. Năm tháng nàng không được tham dự, hoàng đế gặp những ai, xảy ra chuyện gì, nàng đều muốn biết.
Nhưng những chuyện này, hoàng đế chưa bao giờ nhắc tới với nàng.
Nàng biết bây giờ hoàng đế có chút tình cảm với nàng, nhưng chỗ tình cảm ấy vẫn chưa đủ để hoàng đế mở lòng với nàng.
Nàng bằng lòng chờ, chờ đến khi hắn sẵn lòng muốn chia sẻ với nàng.
Hoàng đế nhìn sắc mặt nàng, hỏi: "Hoàng hậu vẫn còn giận à?"
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu.
Hoàng đế thấy vậy liền hỏi ngay: "Vậy có phải đêm nay hoàng hậu cho phép ta được nghỉ lại đây không?"
Tiết Tĩnh Xu mỉm cười nhìn hắn, "Bệ hạ chỉ quan tâm đến vấn đề này thôi à?"
Hoàng đế thành thật trả lời: "Không chỉ cái này, ta còn đang nghĩ lúc nãy trong cung của hoàng tổ mẫu, hoàng hậu đánh đố ta cái gì?"
Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Cũng không phải là đánh đố, chỉ là lúc nãy thiếp có nghe Vĩnh Bình quận chúa nói lúc trước Thẩm cô nương gọi bệ hạ là biểu ca. Trong lòng liền suy nghĩ một chút, tính ra, bệ hạ cũng là biểu ca của thiếp đấy."
Lời này không sai, thái hoàng thái hậu với Tiết gia lão thái gia là chị em ruột, tiên đế với Tiết gia Nhị lão gia cũng là anh em họ.
Hoàng đế với Tiết Tĩnh Xu cũng là anh em họ, cũng có thể gọi nhau một tiếng anh em họ.
Lông mày hoàng đế khẽ động, nhìn Tiết Tĩnh Xu nói: "Vì vậy lúc nãy hoàng hậu gọi ta là biểu ca?"
"Không sai." Tiết Tĩnh Xu gật đầu.
Hoàng đế lại hỏi: "Lúc sau hoàng hậu nói bốn chữ, là gì?"
Tiết Tĩnh Xu xẵng giọng: "Sao bệ hạ lại không nghĩ ra chứ, hai chữ là biểu ca, bốn chữ đương nhiên là hoàng đế biểu ca rồi."
Hoàng đế im lặng không nói gì.
Tiết Tĩnh Xu quấn trong chăn khẽ động, ngáp một cái, không biết có phải không khí ở hạ cung quá hợp lòng người hay không mà hôm nay người nàng mệt rã rời, biếng nhác không muốn rời giường.
Bỗng nhiên hoàng đế nói: "Ta thích Mạn Mạn gọi ta là Diệu ca ca hơn."
Tiết Tĩnh Xu vừa ngáp xong, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn: "Bệ hạ có rất nhiều biểu muội, nhưng Diệu ca ca của thiếp chỉ có một. Nếu một ngày, bệ hạ để người khác gọi Diệu ca ca thì thiếp cũng không cần Diệu ca ca nữa."
Hoàng đế duỗi tay, ôm hoàng hậu đang mềm nhũn người cùng cả chiếc chăn vào lòng. Câu vừa rồi của hoàng hậu có vài phần kiêu căng nhưng hắn nghe xong không hề cảm thấy mạo phạm chút nào, ngược lại càng không thể buông ra.
Hắn nhìn Tiết Tĩnh Xu nói: "Sẽ không ai được gọi như vậy."
Tiết Tĩnh Xu lên tiếng, khẽ động trong lòng hắn, tìm vị trí thích hợp rồi chuẩn bị ngủ.
Hoàng đế sờ gò má nàng: "Hôm nay hoàng hậu sao thế? Sao lại thích ngủ thế."
Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn: "Bệ hạ còn hỏi thiếp sao, thiếp còn đang muốn hỏi bệ hạ đây. Không biết là người nào mà đêm không cho người ta ngủ, rồi mới sáng sớm lại ồn ào đánh thức người ta."
Hoàng đế á khẩu không trả lời được. Một lúc sau mới nói: "Ăn trưa ngay bây giờ đây, hoàng hậu dậy đi rồi chiều ngủ tiếp sau."
Tiết Tĩnh Xu híp mắt, lười biếng không nhúc nhích: "Thiếp không ngủ, chỉ nằm một lúc thôi. Đúng rồi, các phu nhân trong cung của hoàng tổ mẫu đã về chưa?"
"Chưa, hoàng tổ mẫu giữ các nàng ở lại ăn trưa."
Tiết Tĩnh Xu mở mắt ra, "Vĩnh Bình quận chúa với Thẩm cô nương cũng ở lại?"
Hoàng đế gật đầu.
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu suy nghĩ về ý đồ trong những hành động của thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu thương nàng, là sự thật.
Nhưng thái hoàng thái hậu lại thương hoàng đế hơn nhiều, càng hy vọng có thể sớm thấy ngày hoàng đế có con.
Nàng vào cung đã hơn ba tháng, nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài, nhưng cũng đủ để những người khác nhìn chằm chằm vào bụng nàng thấy sốt ruột, cũng làm những người khác bắt đầu rục rịch.
Nàng không biết thái hoàng thái hậu có bắt đầu sốt ruột không?
Tiết Tĩnh Xu nhìn hoàng đế, "Bệ hạ rất muốn có một hoàng tử nhỏ sao?"
Hoàng đế nhìn nàng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu là một công chúa nhỏ thì cũng không tệ."
Chỉ cần có thể làm hoàng hậu mang thai, ngừng nguyệt sự là được.
Tiết Tĩnh Xu lại hỏi: "Thiếp vào cung lâu như vậy mà bụng vẫn không có động tĩnh gì, bệ hạ có sốt ruột không? Người ngoài có suy đoán là thiếp không thể sinh được không?"
Ấn đường hoàng đế nhăn lại: "Sao hoàng hậu lại nghĩ vậy? Lúc trước Trương Chi Khung đã nói, nếu hoàng hậu có nguyệt sự là nhất định có thể mang thai, chỉ là thời cơ chưa tới mà thôi."
Lúc hoàng đế nói lời này, tâm khẽ động một cái.
Hắn nhớ Trương Chi Khung từng nói, có thể mang thai hay không, có quan hệ mật thiết với thể chất của hai vợ chồng.
Hoàng hậu có nguyệt sự, chứng tỏ cơ thể nàng bình thường, nhưng đến nay vẫn chưa mang thai, chẳng lẽ thân thể hắn có vấn đề?
Xem ra, phải gọi Trương Chi Khung đến hỏi xem, nếu đàn ông không thể sinh thì phải làm gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]