Editor: Quansama
Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
Tiết Tĩnh Xu ngồi trong lòng hoàng đế giãy giụa muốn đứng lên, nhưng hoàng đế lại giữ hông nàng, không cho nàng đứng dậy. Nàng không thể làm gì khác, đành nói: "Hoàng thượng bỏ thiếp ra đi, để người ta thấy thì ra thể thống gì nữa."
Hoàng đế nói: "Ai dám đi vào nhìn loạn? Mạn Mạn đừng lo. Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến gặp ta thế?"
Tiết Tĩnh Xu cười: "Bệ hạ nói gì vậy, có ngày nào mà chúng ta không gặp nhau?"
Hoàng đế đáp lại: "Đây là lần đầu tiên Mạn Mạn chủ động tới gặp ta, tất nhiên có ý nghĩa đặc biệt hơn."
Tiết Tĩnh Xu suy nghĩ một chút, ngoài lần trước đến tẩm cung của hoàng đế đốt thoại bản, quả thực nàng chưa từng chủ động tới tìm hoàng đế nên nói: "Thiếp sợ làm trễ nãi chính sự của bệ hạ."
"Mạn Mạn có phần không tự tin rồi. Duyệt tấu chương mỗi ngày là thói quen, đều là con đường giống nhau, sao có thể đơn giản bị chậm trễ được?"
Tiết Tĩnh Xu tựa ở trong ngực hắn không nói gì, tuy nói như thế nhưng việc nàng tới chưa chắc đã làm lỡ hoàng đế xử lý triều chính. Nếu không có sai lầm, lũ triều thần sẽ không nói gì, nhưng nếu một ngày có chỗ sơ suất thì thể nào trong lòng bọn họ, nàng là tên đầu sỏ gây nên chuyện.
Nàng không muốn mạo hiểm, cũng không muốn hoàng đế trở thành hôn quân tham luyến mỹ sắc, hoang phế triều chính...
Hoàng đế sờ tóc nàng, hỏi: "Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-de-cang-muon-cung-chieu-nang/2032911/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.