Chương trước
Chương sau
Editor: Quansama

Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi

Quả nhiên hoàng đế gọi thái y tới bắt mạch. Sau đó, nhân lúc Tiết Tĩnh Xu nghỉ ngơi, hắn gọi thái y ra viện bên ngoài hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất.

Mồ hôi trán ứa ra, Trương thái y chần chờ nói: "Điều này... nếu hoàng thượng muốn chắc chắn... không bằng đợi thêm vài ngày nữa..."

Hoàng đế nhíu mày, "Ba ngày nữa là ba tháng, vẫn còn không được à?"

Trương thái y cẩn thận nói: "Thai ba tháng... chỉ là dự tính ba tháng; có thể thừa, cũng có thể thiếu. Để đảm bảo chắc chắn, xin bệ hạ hãy chờ thêm vài ngày nữa."

Hoàng đế mặt không thay đổi, không nói lời nào.

Trương thái y cảm thấy chân mềm oặt. Đại điện rõ ràng rất mát mẻ nhưng sau lưng lại tuôn mồ hôi không ngừng.

Rốt cuộc, hoàng đế cũng nói: "Ngươi nói bao lâu thì được?"

"Chuyện này..." Trương thái y nhìn sắc mặt hoàng thượng, cẩn thận cân nhắc nói: "Nếu thêm được mười ngày thì sẽ ổn nhất."

Hoàng đế lại trầm mặc một hồi, mới nói: "Trương khanh, nhớ kỹ lời hôm nay ngươi nói. Đừng mười ngày rồi lại mười ngày."

"Cựu thần không dám." Trương thái y vội nói.

Hoàng đế khoát tay cho thái y đứng lên. "Chỉ cần hoàng hậu sinh thuận lợi, vị trí Viện sử Thái y viện ngoài Trương khanh ra sẽ không còn ai khác."

Trương thái y kích động quỳ xuống dập đầu: "Cựu thần nhất định sẽ không làm phụ lòng hoàng thượng và nương nương."

Hoàng đế gật đầu, cho thái y lui ra.

Hạ cung đã thu thập thỏa đáng để ngày mai hồi kinh.

Tiết Tĩnh Xu đặc biệt hỏi lại Liễu Nhi có muốn gặp mặt ca ca không.

Lần trước Liễu Nhi đã viết thư cho ca ca rồi trình lên cho Tiết Tĩnh Xu xem qua, để nàng sai người giao ra ngoài.

Hôm qua ca ca Liễu Nhi đã hồi âm, Tiết Tĩnh Xu không xem mà đưa thẳng cho Liễu Nhi.

Liễu Nhi nói: "Ca ca bảo huynh ấy vẫn độc thân, không hề bị An thân vương ảnh hưởng."

Tiết Tĩnh Xu cười hỏi: "Vậy em có định gặp hắn không?"

Liễu Nhi gật đầu, "Em đang định nói với nương nương việc này. Em nghĩ đợi về kinh xong rồi gặp, mấy hôm nay đều bận rộn, cũng không tiện lắm."

Tiết Tĩnh Xu gật đầu: "Thế cũng được. Mấy ngày này bận rộn quá, đề phòng có người đục nước béo cò, quả thực không dễ sắp xếp cho em gặp mặt. Hồi cung rồi sẽ tiện hơn."

Liễu Nhi cảm kích nói: "Tạ ơn nương nương."

Tiết Tĩnh Xu điểm trán Liễu Nhi: "Giữa ta và em còn cần phải nói vậy à?"

Liễu Nhi bụm trán cười.

Tiết Tĩnh Xu cũng cảm thán trong lòng, hoàn cảnh có thể tôi luyện con người. Trước đây nàng với Liễu Nhi đều rất tùy tiện, không câu nệ quan hệ chủ tớ. Vậy mà nay mới vào cung mấy tháng mà hai người đã khách khí như vậy. Liễu Nhi chẳng biết từ lúc nào đã hoàn toàn cởi bỏ dáng dấp trẻ con để trở thành một nữ quan nghiêm khắc cẩn thận.

Lúc về kinh cũng giống như khi lên đường. Đoàn tuần hành hoàng gia vẫn trùng trùng điệp điệp như vậy. Điều bất đồng là vì hoàng hậu có thai nên số người nâng phượng liễn tăng lên gấp bội, ngang ngửa quy cách của hoàng đế và thái hoàng thái hậu.

Về đến hoàng cung, đầu tiên là nghỉ dưỡng một ngày. Sang ngày thứ hai thì có thật nhiều cáo mệnh phu nhân trong kinh vào cung thỉnh an thái hoàng thái hậu và hoàng hậu.

Tiết Tĩnh Xu gặp gỡ cả buổi sáng, ngay cả mẫu thân nàng cũng đến. Đến chiều thì gọi Tiết Tĩnh Uyển vào cung.

Tiết Tĩnh Uyển đến, quy củ hành lễ.

Tiết Tĩnh Xu thấy vậy, cho ngồi, ngạc nhiên hỏi: "Ở nhà học quy củ rồi?"

Tiết Tĩnh Uyển ngồi ngay thẳng như các tiểu thư khác, nghe hỏi thì mặt có vẻ đắng ngắt. "Mẹ nói muội sắp kết hôn rồi, không còn là con nít nữa. Bà mời Lý cô cô, trước đây cũng dạy Tam tỷ đến dạy muội... muội đã bị ăn nhiều thước lắm rồi."

Tiết Tĩnh Xu nhớ lại Lý cô cô mặt lúc nào cũng nghiêm nghị còn thấy hơi sợ, "Có muốn ta bảo mẹ đổi cô cô khác cho muội không?"

Tiết Tĩnh Uyển bất đắc dĩ lắc đầu, "Thôi ạ, muội đã quen rồi. Nếu đổi, lại phải đi thích ứng với người ta."

"Cũng phải. Dù sao cũng không lâu nữa muội muội nhà mình sẽ trở thành tân nương nhà người ta rồi."

Tiết Tĩnh Uyển cúi đầu không nói gì.

Tiết Tĩnh Xu lại hỏi: "Hai người gặp mặt rồi sao?"

Nghe vậy, Tiết Tĩnh Uyển có vài phần xấu hổ. Nàng xoắn khăn tay, nhăn nhó nói: "Gặp rồi. Hắn tặng muội một con mèo nhỏ, lông xù, dễ thương lắm, muội gọi nó là Chíp Bông."

Tiết Tĩnh Xu nhìn sắc mặt của muội muội, biết nàng đã động lòng, cười nói: "Gặp là tốt rồi. Miễn cho người nào đó khóc sướt mướt tới tìm ta nói vị hôn phu thích người khác, không thích mình."

Tiết Tĩnh Uyển vội vàng làm nũng nói: "Tam tỷ... tỷ tha cho muội đi!"

Tiết Tĩnh Xu bật cười, cảm khái trong lòng. Nửa năm trước muội muội của nàng còn là một tiểu cô nương gì cũng không hiểu, nay đã phải lập gia đình rồi....

Bỗng nghĩ tới một chuyện, nàng hỏi: "Sáng nay có nhiều người nên ta không tiện hỏi mẹ. Gần đây trong phủ có chuyện gì không?"

Từ lần thái hoàng thái hậu hạ chỉ gả Tiết Tĩnh Viện cho An thân vương làm trắc phi, Đại phòng không thấy có động tĩnh, không biết là thực sự hết hy vọng hay có tính toán khác.

Tiết Tĩnh Uyển nói: "Gần đây Đại nương với Tiết Tĩnh Viện đều khá hiền lành. Muội thấy dường như Tiết Tĩnh Viện đang thật sự chuẩn bị chờ gả nhưng điều kì quái là, chẳng phải nàng ta một lòng muốn làm chính phi sao, sao tự dưng bây giờ lại cam chịu số phận chứ?"

Tiết Tĩnh Xu nghĩ tới mưu đồ của An thân vương, không biết Đại phòng có biết dã tâm của An thân vương hay không? Nhưng bất luận bọn họ biết hay không biết, chỉ cần Tiết Tĩnh Viện gả cho An thân vương thì ngày sau Tiết gia cũng sẽ bị liên lụy.

Mặc dù nàng không có bao nhiêu cảm tình với Tiết gia nhưng nàng cũng không muốn nhìn người thân của mình mang tội danh mưu phản.

Huống hồ, nếu bọn họ bị liên lụy thì nàng cũng không thể chỉ lo cho thân mình. Chỉ có cách duy nhất là tách Đại phòng và Nhị phòng ra.

Nàng nói với Tiết Tĩnh Uyển: "Muội trở về bảo mẹ nói cha, là ý của ta, Tiết gia chúng ta nên ở riêng rồi."

Tiết Tĩnh Uyển kinh ngạc một thoáng, theo lý mà nói thì ông bà bọn họ vẫn còn, không thể ở riêng, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều mà chỉ gật đầu: "Vâng, muội nhớ rồi."

Chờ đến khi trong cung tạm thời bớt bận một thời gian, Tiết Tĩnh Xu liền sắp xếp cho Liễu Nhi gặp mặt ca ca.

Khi đi thì thấp thỏm, lúc trở về thì đỏ mắt, song trên mặt lại mang theo ý cười.

Liễu Nhi hết sức phấn khởi đưa cho Tiết Tĩnh Xu xem ca ca nàng mang cho nàng một túi đồ ăn nhỏ. Bên trong có mứt quả, kẹo đường, hạt dẻ, hạt thông, và các món ăn vặt khoảng chừng mười loại.

Liễu Nhi cao hứng nói: "Ca ca còn nhớ rõ em khi còn bé thích ăn gì!"

Tiết Tĩnh Xu thấy nàng có phần hoạt bát như trước, trong lòng cũng mừng thay cho nàng.

Liễu Nhi còn nói: "Ca ca nói hắn đang góp tiền mua nhà ở kinh Thành, khi em hai mươi lăm thì đưa em ra ngoài ở cùng. Nhưng mà em nói em muốn ở cùng nương nương."

Tiết Tĩnh Xu đáp lại: "Nếu có người thích hợp thì không cần đợi đến hai mươi lăm. Ta chỉ hy vọng em thành gia lập thất. Dù là gả cho người, vẫn có thể cùng ta mà. Có thêm người chăm sóc em, chẳng phải vẹn toàn đôi bên à?"

Liễu Nhi cật lực lắc đầu, "Không muốn đâu! Em không gả đâu! Những người đó không thể nào hơn được nương nương; em chỉ muốn ở cùng nương nương thôi."

Tiết Tĩnh Xu bật cười. Trong lòng nghĩ, tính Liễu Nhi còn trẻ con lắm, mình có thể từ từ lưu ý giúp nàng ấy.

Mười lăm tháng tám, ngày đoàn viên, trong cung không thiết yến mà để các quan ở nhà đoàn tụ với gia đình cùng nhau ngắm trăng.

Tiết Tĩnh Xu, hoàng đế, mấy vị thái phi, cùng thái hoàng thái hậu bái tế Nguyệt Thần, ăn bánh trung thu, cho đến khi thái hoàng thái hậu mệt mỏi mới tự hồi cung.

Trời thu ban đêm hơi lạnh, hoàng đế cùng Tiết Tĩnh Xu cùng đi trên đường, hắn dắt tay nàng đi.

Đến cung Tê Phượng, sau khi rửa mặt xong, hai người chuẩn bị đi ngủ.

Thai nhi trong bụng đã hơn ba tháng, bụng nàng đã hơi nhô lên rồi.

Hoàng đế đặt tay lên bụng nàng.

Tiết Tĩnh Xu kỳ thực có hơi nghi ngờ. Hoàng đế vốn đếm ngày chờ qua ba tháng, nhìn vẻ khó nhịn của hắn, nàng còn tưởng rằng qua ba tháng hắn sẽ thân mật với mình. Nhưng không ngờ nay đã qua mười ngày, hoàng đế vẫn không có động tĩnh gì.

Chẳng qua, nghi hoặc thì nghi hoặc, muốn nàng chủ động thì không bao giờ.

Áo lót hoàng đế mặc ngày hôm nay chính là chiếc áo mà Tiết Tĩnh Xu làm cho hắn, tuy đường may không tính là tỉ mỉ, kiểu dáng cũng không tinh xảo nhưng hắn cực kì yêu thích, ngày nào tắm xong cũng lấy áo mặc.

Tiết Tĩnh Xu thấy hắn thích như vậy thì định thêu xong đồ của hoàng nhi rồi nàng sẽ làm thêm cho hắn một chiếc.

Hoàng đế sờ bụng hoàng hậu đã đủ, giao lưu với hoàng nhi xong, bàn tay liền bắt đầu đi ngao du.

Người Tiết Tĩnh Xu khẽ run lên, ôm cổ hắn, nhỏ giọng hỏi: "Có phải hôm nay bệ hạ muốn..."

Hoàng đế ngậm lấy vành tai nàng, "Trương Chi Khung nói, để chắc chắn hơn thì phải đợi thêm mười ngày. Hôm nay cuối cùng cũng tới rồi."

Tiết Tĩnh Xu sợ ngứa, nghiêng đầu giải cứu vành tai của mình. Nàng chủ động hôn môi hắn, khẽ giọng nói: "Nếu như thế, xin Hoàng thượng thương tiếc."

Hoàng đế trầm thấp đáp lời, đảo khách thành chủ, hôn môi nàng.

***

Đảo mắt đến ngày Tiết Tĩnh Uyển thành thân với Lâm gia Nhị công tử.

Vì được thái hoàng thái hậu tứ hôn, lúc đón dâu hai người đều tự vào cung, chia ra tạ ân thái hoàng thái hậu với hoàng đế.

Tiết Tĩnh Xu ngồi trong cung của thái hoàng thái hậu chờ Tiết Tĩnh Uyển đến. Nhìn nàng mặc hỉ phục đỏ thẫm đi vào, dập đầu, còn không kịp nói mấy câu đã bị hỉ nương đỡ đi.

Thái hoàng thái hậu híp mắt, than thở: "Bọn nhỏ đều trưởng thành hết rồi."

Tiết Tĩnh Xu cũng có vài phần phiền muộn.

Nàng nghĩ nếu mình cũng có một đứa con gái, yêu thương chiều chuộng nuôi lớn thì nhất định giao cho ai cũng không yên lòng.

Vài ngày sau, nàng lại gọi Tiết Tĩnh Uyển vào cung.

Lần trước, Tiết Tĩnh Uyển còn ăn mặc như thiếu nữ, lần này đã là một phụ nhân.

Tiết Tĩnh Xu nhìn kỹ sắc mặt Tĩnh Uyển rồi hỏi vài câu, xác định Lâm gia không tệ mới yên lòng.

Khi lá cây mùa thu rụng, Thẩm An Thiến cũng xuất giá.

Theo lệ nàng cũng vào cung dập đầu với thái hoàng thái hậu và Tiết Tĩnh Xu.

Từ lúc thái hoàng thái hậu tứ hôn tới nàng xuất giá cũng chỉ một tháng. Gấp gáp như vậy là vì Tần tướng quân không rời được biên cương Tây Bắc quá lâu. Sau khi thành thân, Thẩm An Thiến quay về nhà rồi rời kinh ngay lập tức.

Tiết Tĩnh Xu nghe nói, lúc Thẩm An Thiến lại mặt, Vĩnh Bình quận chúa quyết không gặp. Thẩm An Thiến rơi nước mắt, dập đầu ở cửa phủ. Đầu giờ chiều thì theo Tần tướng quân đi Tây Bắc.

Lần từ biệt này không biết lúc nào mới gặp lại.

Vào mùa thu, nàng bỗng nhàn rỗi rất nhiều.

Tiết Tĩnh Xu sinh ra thói quen sáng sớm và chạng vạng thích nằm phơi nắng.

Hoàng đế lúc tới thì thấy bộ dáng lười biếng của nàng.

Hoàng đế tiến lên ôm nàng, để nàng tựa vào người mình, tay cầm bụng nàng rất tự nhiên.

Tiết Tĩnh Xu cũng không mở mắt, lười biếng nói: "Ngày nào bệ hạ cũng vuốt ve như vậy, có thấy gì thay đổi không?"

Hoàng đế nói: "Mỗi lần đều thấy hoàng nhi trưởng thành hơn một ít."

Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Nào có rõ ràng như vậy. Thái y nói trước ba tháng, bụng không khác gì người bình thường. Sau ba tháng mới bắt đầu chậm rãi lớn lên. Năm tháng mới lớn nhanh."

Hoàng đế nói: "Mạn Mạn không tin thì tự mình kiểm tra đi, thật sự là ngày nào cũng thấy thay đổi."

Hắn đang nói, bỗng cau mày. "Thái y nói là một thai, chẳng lẽ trong bụng Mạn Mạn thật sự có hai hoàng nhi?"

Tiết Tĩnh Xu mở mắt, cúi đầu nhìn bụng của mình. Nghe hoàng đế nói như thế, nàng cũng thấy quả thực hơi lớn.

Nàng chần chờ nói: "Có phải do mấy ngày nay thiếp ăn nhiều không?"

Hoàng đế nói: "Gọi thái y tới hỏi là biết."

Để chắc chắn, ngoại trừ Trương thái y, hoàng đế còn gọi thêm mấy lão thái y đến.

Mấy thái y lần lượt lên chẩn, hoàng đế cho bọn họ tạm thời không nói kết quả. Sau khi tất cả xem mạch xong, hắn hỏi: "Các khanh thấy thế nào, hoàng hậu mang mấy thai nhi?"

Mấy thái y hai mặt nhìn nhau.

Trương thái y cau mày nhớ lại mạch tượng, rồi bỗng vui vẻ nói: "Hoàng thượng, theo cựu thần thấy, nương nương hẳn là mang song sinh; chỉ là hôm nay thai nhi còn nhỏ, mạch tượng còn yếu, không dễ phát hiện."

Sau đó có hai thái y có cùng kết quả đó. Có hai thái y khác thì bảo chỉ có một.

Hoàng đế lại để bọn họ xem lại. Lần này cả Trương thái y và bốn thái y khác đều kết luận hoàng hậu mang song thai. Chỉ có một vị vẫn không thể xác định.

Trong lòng hoàng đế liền hiểu ra, lệnh cho Thái y viện trở lại thương thảo phương án an thai cho hoàng hậu rồi mới cho bọn họ lui ra.

Cung nhân cung Tê Phượng đều quỳ xuống chúc mừng; hoàng đế ban thưởng, sai Đức Lộc đến cung của thái hoàng thái hậu báo tin vui.

Mọi người đi rồi, Tiết Tĩnh Xu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, ngơ ngác nhìn bụng của mình.

Hoàng đế hứng khởi, đắc ý nói: "Mạn Mạn nghe rõ rồi chứ? Chúng ta chính xác có hai hoàng nhi."

Hắn nhớ lại số con cháu của các triều đại hoàng đế, hình như không có phi tử nào sinh được song sinh. Hắn không khỏi có chút tự đắc. Các vị tổ tiên hậu cung có phồn thịnh thì thế nào? Nhiều người cộng lại cũng không sánh bằng một Mạn Mạn của hắn.

Hắn ôm Tiết Tĩnh Xu, hôn trán nàng. "Mạn Mạn của ta thật lợi hại."

Tiết Tĩnh Xu rốt cuộc có phản ứng, ngơ ngác nhìn hoàng đế: "Hoàng thượng, chúng ta thực sự có hai đứa?"

Hoàng đế gật đầu, "Vô cùng chính xác. Bốn thái y đều chẩn đoán như thế. Nếu Mạn Mạn không tin, ta gọi Phan thần y vào cung chẩn lại."

"Không phải là không tin; chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

Tiết Tĩnh Xu bỗng xốc chăn lên, đi vào nội điện.

Hoàng đế đuổi theo, chợt nghe hoàng hậu vừa đi vừa lầm bầm: "Lại thêm một hoàng nhi nữa... đồ đạc vốn đang làm đã thiếu, giờ còn phải làm thêm. Vốn định làm thêm cho hoàng thượng một chiếc áo lót, giờ thì e là không có thời gian. Để ở một bên đi, dù sao cũng không cần thiết lắm..."

Hoàng đế: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.