Chương trước
Chương sau


Dạ yến



Mọi người vây quanh bàn nói chuyện phiếm nửa buổi, chủ nhân phân phó hạ nhân khai yến. Bởi vấn đề thân phận, vị trí của Triệu Du Vân được an bài ở một bàn với Thái thú và chủ nhà, còn Long Việt Băng thì bị xếp ở trong viện…

Không thể ngồi cùng chỗ với người quen, trong lòng Long Việt Băng đương nhiên không vui vẻ gì. Y nhân cơ hội kính rượu, len lén hạ thuốc xổ vào chén của Trương viên ngoại ngồi cạnh Triệu Du Vân, sau đó nhân lúc người ta phải không ngừng ‘phương tiện’ (tức là đi thăm WC á!),mặt dày chiếm chỗ luôn.

“Trước mặt là cả một bàn sơn trân hải vị mà không thể hảo hảo hưởng thụ, Trương viên ngoại thực sự là bất hạnh a…” Đầu sỏ gây chuyện còn giả vờ giả vịt tiếc hận.

Triệu Du Vân nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.

Cả bàn mọi người đều quá nghiêm túc, chỉ biết đàm luận quốc sự và võ lâm đại sự. Chẳng được bao lâu, Long Việt Băng ngáp dài thấy buồn chán cực độ.

“Mấy ngày nay, trong chốn võ lâm có phát sinh chuyện gì sao?” Ngô Ảnh Trạch hỏi “Lần trước ở Thúy Ngọc lâu là có chuyện gì?”

“Chính là đám yêu nghiệt Nguyệt Linh giáo, giết môn đồ của ta, làm nhục danh dự nhà ta, một ngày nào đó chúng ta phải diệt trừ cả đám để tiêu mối hận trong lòng.” Chủ nhân Lâm gia – Lâm Hoàn oán hận mà uống cạn sạch chén rượu, “Hơn nữa lần trước ở Thúy Ngọc lâu, không biết đám yêu nghiệt kia sử dụng độc phấn gì, lúc đầu tưởng rằng chỉ khiến người ta mê man mà thôi, kết quả sau khi tỉnh lại thì như chó dại cắn người lung tung… Mãi đến mấy hôm trước mới khôi phục bình thường.”

Long Việt Băng vừa nghe, thiếu chút nữa ‘phụt’ cười thành tiếng, Triệu Du Vân thì cực mất tự nhiên ho nhẹ hai cái, ý cảnh cáo Long Việt Băng không nên tự chui đầu vào rọ.

Sư nương quả nhiên lợi hại a… Thuốc làm từ hai mươi năm trước đến giờ vẫn còn hiệu quả mãnh liệt như vậy. Long Việt Băng có chút hối hận năm xưa vì sao mình không học thêm chút độc thuật của sư nương, bằng không hiện tại cũng không đến mức chỉ biết làm mấy thứ vô dụng kiểu như thuốc nôn mửa, thuốc đau bụng, thuốc váng đầu. (vô dụng? * A *)

“Muốn diệt trừ ma giáo, chỉ có thể dựa vào các môn phái trong võ lâm đồng tâm hợp lực, cùng với Triệu minh chủ anh minh quyết đoán.” Gia trưởng Mộ Dung gia – Mộ Dung Phi đứng dậy nói, “Nào, lão phu kính Triệu minh chủ một chén.”

Anh minh quyết đoán…? Long Việt Băng hoài nghi sâu sắc bốn chữ đó.

Mộ Dung Phi uống cạn chén rượu, sau đó lại nâng một chén khác lên:

“Hơn nữa, lão phu cũng kính Ngô đại nhân một chén, sau này trong thành có nhiều sự vụ, phải làm phiền đại nhân làm ơn nhiều hơn rồi.”

“Nhất định.” Vẻ tươi cười của Ngô Ảnh Trạch lúc nào cũng hoàn mỹ không gì sánh được.

“Xem ra mọi người đều rất hăng hái.” Lý Thuận đầy mặt tươi cười nói, “Hôm nay ta đặc biệt mời mấy mỹ nhân từ Bạch Ngọc các tới đây giúp vui. Nào, tất cả mọi người ra đi!”

Ông vỗ tay một cái, mấy nữ tử trang điểm xinh đẹp từ nội thất đi ra, đều vây quanh bàn bọn họ ngồi xuống.

“Còn không mau kính rượu các vị đại nhân?” Lý Thuận lại phân phó.

Bạch Ngọc các… thanh lâu nổi danh nhất thành. Long Việt Băng không để ý chén rượu đưa đến bên môi, quay đầu sang nhìn Triệu Du Vân. Quả nhiên… cái tên thành thật yên phận đó bị nữ nhân vây quanh toàn thân đã cứng ngắc, tay chân thừa thãi không biết để vào đâu.

Thực sự là phản ứng khả ái a… Có điều, cái người đùa hắn kia nếu là chính mình thì cảm giác nhất định rất tốt.

Long Việt Băng lại quay đầu về phía Ngô Ảnh Trạch ở đối diện. Không hổ là Tể tướng đại nhân thân kinh bách chiến… gặp dịp ăn chơi bản lĩnh hạng nhất, còn thỉnh thoảng đùa cho nữ tử bên cạnh cười khanh khách không ngừng, hai người nhìn qua rất là khoái hoạt.

“E hèm… Ngô đại nhân.”

Long Việt Băng gõ gõ bàn, muốn cố ý nói kích nam nhân vĩnh viễn bình thản ung dung kia một chút.

“Nhạc quản gia, có chuyện gì?” Ngô Ảnh Trạch nheo mắt, tâm tình không tệ.

“Ngài nhất định từng gặp qua đương kim thánh thượng rồi nhỉ… Hoàng đế bệ hạ là loại người thế nào?”

“Ách…” Nụ cười của Ngô Ảnh Trạch chợt cứng đờ, tựa hồ nhớ tới chuyện gì đó đáng sợ. (=)) nhớ tới “vợ” ở nhà)

“Bệ hạ ngài… đương nhiên là anh minh thần võ, khí độ bất phàm.” Ngô Ảnh Trạch vừa nói vừa có ý định giãn khoảng cách với nữ tử bên cạnh “Nhạc quản gia… ngươi đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?”

“Tại hạ chỉ bất quá là muốn nhắc nhở ngài sự tồn tại của một người mà thôi, không có ý tứ gì thừa thãi.”

Long Việt Băng thản nhiên nói câu đó song, thích ý cực kỳ uống thêm vài chén.

Rốt cuộc báo được một mối thù với Ngô Ảnh Trạch, cảm giác thật sự là quá sung sướng. Ngô Ảnh Trạch hắn có tiêu sái đạm nhiên tới cỡ nào, cũng không đỡ nổi sự uy hiếp trá hình như vậy đâu nhỉ?

“Đại gia…”

Một thanh âm nũng nịu từ bên cạnh truyền tới. Long Việt Băng lúc này mới ý thức được bên cạnh y có một nữ nhân đang ngồi.”

“Sao ngài mãi không để ý tới Đào Hồng vậy… Có phải Đào Hồng không hợp ý ngài không?”

Giọng điệu mềm mại lại ai oán của nữ nhân nghe vào toàn thân tê dại.

Kỳ thực trên đời tất cả nữ nhân đều không hợp ý ta. Long Việt Băng thực sự rất muốn trả lời như vậy, nhưng để không làm mọi người mất vui, Long Việt Băng vẫn đưa tay ra nhận chén rượu đối phương đưa.

‘Choang ──’

Long Việt Băng còn chưa đón lấy, chén rượu thoáng cái đã rơi xuống đất, vỡ tan tành.

“A… Đại gia… là lỗi của thiếp…” Nữ tử cuống quýt xin lỗi y.

“Không có gì.” Long Việt Băng rộng lượng khoát tay “Để tự ta là được rồi.”

“Đại gia ngài thật là tốt…”

Nữ tử thấy Long Việt Băng quan tâm, cười đến càng phong tình vạn chủng, còn suồng sã ngả cả người vào cánh tay y.

“Khụ khụ…” Triệu Du Vân ở một bên đỏ mặt, không ngừng ho khan. (hảo đáng yêu XD)

“Chủ nhà, ngươi thật là e thẹn.” Long Việt Băng cố ý trêu chọc.

“Ta… ta không hề e thẹn…” Triệu Du Vân vì bản thân phản ứng quá độ mà cãi lại “Ta chỉ là bởi vì…”

“Du Vân chỉ là bởi vì đã có hôn ước từ nhỏ với nữ nhi Lâm Giác nhà chúng ta, nên hắn mới như vậy.” Lâm Hoàn tiếp lời Triệu Du Vân, thay hắn biện giải “Vậy nên cũng thỉnh các vị cô nương đừng làm hắn khó xử nữa.”

“Hóa ra là vậy…” Tân khách cả bàn bừng tỉnh đại ngộ “Như vậy, Lâm gia và Triệu gia thế hệ này lại kết thân, thực sự là hỉ sự đáng ăn mừng a…”

Triệu Du Vân có vị hôn thê? Long Việt Băng kinh ngạc nhìn người nghiêm trang bên cạnh.

Sao mình lại chưa bao giờ nghe ai nói qua vậy???

…Quên đi, mình ở Triệu gia làm quản gia nhiều ngày như vậy, cũng chưa từng thấy qua nữ nhân nào ngoài trù nương tỳ nữ, từ đó suy ra, Triệu Du Vân hình như cũng không coi trọng Lâm Giác kia cho lắm. Hắn khẳng định là nghĩ ‘Võ lâm minh chủ phải đặt tư tình nhi nữ ở hàng hai” kiểu kiểu thế.

Nghĩ như vậy, trong lòng Long Việt Băng thả lỏng rất nhiều. Y hiện tại, có một việc quan trọng phi thường cần giải quyết.

Thời cơ, là tuyệt đối không thể bỏ qua.

“Ở đây ầm ĩ như thế… Chi bằng chúng ta tìm một nơi an tĩnh ngồi riêng với nhau?”

Long Việt Băng lén lút nói với Đào Hồng ở bên cạnh. Âm sắc đó trầm thấp mà hoa lệ đủ để kích thích từng sợi thần kinh của nữ nhân.

“Được…”

Đào Hồng ngẩng đầu, si mê trả lời.

***

AAA, ta đang bấn Sở Sở quá đê = )) Thật là thích mấy bạn công khẩu thị tâm phi đã ngu còn bày đặt nguy hiểm như vậy mah ; ))

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.