Chương trước
Chương sau
(*)Tế tửu (đứng đầu trường Quốc học – tương đương với Hiệu trưởng).

Chuyển ngữ: Song Tử

Từ Canh làm nũng với phụ hoàng của mình xong thì đi ra ngoài, lại thấy Từ Long đang đi vào trong điện, hai người gặp nhau ngoài cửa, Từ Canh ngước cổ lên non nớt “Hừ – -” một tiếng, nhưng cũng không nói lời nào khó nghe. Từ Long cực kỳ căm hận, lại không dám nổi giận ngay trước Cung Thái Cực, hai hàm răng cắn chặt vào nhau vang lên tiếng khanh khách, đưa mắt nhìn theo cho đến khi Từ Canh đi xa, lúc này hắn ta mới căm giận bất bình xoay người vào trong điện thỉnh an hoàng đế.

Xưa nay Từ Canh hoàn toàn không đặt Từ Long ở trong lòng, ung dung thong thả trở lại Cung Trường Tín tắm rửa sạch sẽ, dùng cơm tối xong, ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau mới rời giường.

Bởi vì là cuối năm, nha môn phong ấn, ngoại trừ hoàng đế và vài vị đại thần Nội các vẫn còn đang thương nghị quốc gia đại sự, các nha môn khác đã sớm nghỉ lễ, cũng hiếm khi Tân Nhất Lai được rảnh rỗi ở cạnh gia đình, thuận tiện giám sát tiến triển của khung dệt. Sau đó, đúng giữa trưa, Tế tửu đại nhân đánh tới cửa.

Nói là đánh tới cửa thật ra là hơi nói quá, đương nhiên là thái độ của Tế tửu đại nhân tuyệt đối không thể nào hòa khí được, khí thế hung hăng một đường xông vào trong phủ, vừa tới cửa giọng nói bất thiện quát hỏi: “Lão Tân đâu, gọi hắn ra đây gặp lão tử?”

Đại Trân đang ở trong tiểu hoa viên chiết hoa mai, nghe thấy tiếng động lập tức chạy đến xem náo nhiệt, vừa thấy là một lão nhân gia, giọng nói lại hùng hùng hổ hổ, nghĩ thầm trong lòng không tốt rồi, nhanh chóng kêu Tiểu Đạo chạy đi báo cho Tân Nhất Lai biết, dặn ông chớ có ra ngoài nghe mắng. Bản thân lại đi nghênh đón, ỷ mình tuổi còn nhỏ nói: “Ngài là ai, tại sao không thông báo tiếng nào mà đã xông trong phủ, may mà lúc này nữ quyến không có ở đây, nếu mà đụng phải thì thật không tốt.”

Hồ Tế Tửu đầy bụng hỏa khí còn chưa có phát tác đã bị một tiểu cô nương đẩy trở về, ông ta cũng không thể so đo với một tiểu nha đầu, chỉ đành phải cố nén lửa giận trong lòng, dựng râu trừng mắt hỏi: “Tiểu nha đầu, tổ phụ của ngươi đâu?”

“Không có nhà, ta cũng không biết ông ấy đã đi đâu.” Đại Trân đương nhiên nói: “Hành tung của lão nhân gia bọn tiểu bối chúng ta đâu có thể thăm dò.”

Hồ Tế Tửu không muốn lãng phí thời gian với một tiểu nha đầu, không nhịn được nói: “Bảo cha ngươi đi ra gặp ta.”

“Hóa ra là Tế Tửu đại nhân đại giá quang lâm, thật vẻ vang cho tệ xá của kẻ hèn này, mời vào trong phòng.” Tân Nhất Lai nhận được tin tức vội vội vàng vàng chạy tới, tuy rằng Hồ Tế Tửu lai giả bất thiện(*),nói chưa được mấy câu là có thể động thủ đánh người, nhưng ông ta cũng sẽ không núp ở phía sau, để cho nữ nhi của mình ở bên ngoài gánh trách nhiệm.

(*)Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến.

Hồ Tế Tửu lạnh lùng liếc ông ta một cái, không vui nói: “Hóa ra là lão Đại của Tân gia, nhiều năm không gặp, sao càng ngày nhìn càng ngốc vậy.”

Tân Nhất Lai biết trong bụng ông cụ đang bốc hỏa, nghe vậy cũng không tức giận, dường như hoàn toàn không hiểu là ông cụ đang mắng người, cười hơ hớ tự quyết định, “Buổi sáng gia phụ đã đi ra ngoài miếu tìm người đánh cờ rồi, sợ rằng phải chờ đến chiều tối mới quay về. Tế tửu đại nhân mau vào trong phòng ngồi, bên ngoài trời rất lạnh, ngài có chuyện gì thì nói với chất nhi (cháu) cũng được.” Ông ta vừa nói chuyện vừa nháy mắt với Đại Trân, ý bảo nàng mau tránh đi chỗ khác, Đại Trân hơi do dự, rốt cục vẫn phải nghe lời bước đi. Thân thủ của cha rất nhanh nhẹn, đã rất lâu rồi ngay cả Tân lão gia tử cũng không đánh được người, chắc sẽ không phải chịu thua thiệt.

Trong lòng Hồ Tế Tửu cực kỳ phiền muộn, hôm nay ông cụ đặc biệt đến đây chính là để cáo trạng với Tân lão gia tử, không ngờ lại không tìm được người, mà lại đụng phải kẻ đầu sỏ. Hồ Tế Tửu một bụng tức giận lại không có chỗ để xả, cũng mặc kệ không quản được nhiều như vậy, gân giọng mắng Tân Nhất Lai: “Cái tên tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi, rốt cuộc đã cho Đại lang nhà chúng ta uống thứ mê dược gì, một hài tử tốt như vậy lại không chịu đi học, nhất định phải đi làm cái khung dệt gì đó. Ngươi gieo họa cho nhi tử của mình thì thôi, vì sao ngay cả Đại lang nhà chúng ta cũng không buông tha? Đáng thương cho Đại lang mới mười tám tuổi đầu nhà chúng ta.”

Hồ Tế Tửu càng mắng càng tức giận, lại nhìn thấy tường rào bên cạnh đang đặt một cây chổi, lập tức nổi lòng ác độc, bước nhanh tới cầm lấy cây chổi chuẩn bị đánh Tân Nhất Lai. Tân Nhất Lai cảm thấy cực kỳ không ổn, lập tức bỏ chạy thục mạng, vừa bỏ chạy lại vừa lớn tiếng khuyên giải nói: “Lão gia tử ngài mắng thì mắng, đừng động thủ đánh người nha. Ngài như vậy là không đúng, lát nữa ta còn phải tiến cung gặp vua đó, ngài đánh ta bị thương thì phải làm sao bây giờ?”

“Đánh ngươi là đúng!” Hồ Tế Tửu tức giận tới mức nhảy dựng lên, chỉ tiếc ông cụ đã lớn tuổi, đi đứng không lưu loát bằng Tân thái phó, chạy đuổi theo vài vòng quanh sân viện, ngay cả vạt áo của Tân Nhất Lai cũng chưa đụng được, mắt thấy đánh người là không có hi vọng, ông cụ dứt khoát ném cây chổi xuống đất, nhấc mông ngồi lên bậc thang dưới mái hiên, không phân rõ phải trái nói: “Nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi không nói chuyện rõ ràng, lão tử sẽ không đi đâu hết.”



Tân Nhất Lai đứng ở phía xa bên kia sân viện, vẻ mặt bất đắc dĩ buông tay, “Lão gia tử ngài thật là không nói đạo lý, lúc nãy ngài cũng nói rồi, Đại lang cũng đã mười tám tuổi, ngài dạy dỗ hắn từ nhỏ đến lớn, há lại có thể vì vài ba lời hù dọa mà làm theo lời của người khác. Vả lại bắt đầu từ mùa đông ta đã đến Thiên Tân, hôm qua mới vừa quay về, xảy ra chuyện gì còn không biết, ngài vừa vào cửa đã kêu đánh kêu giết, thử hỏi ta có oan hay không.”

Hồ Tế Tửu hừ hừ cười lạnh, “Ngươi bớt giả vờ đi, lão tử còn không biết được diễn xuất của hai người các ngươi sao. Nếu không phải có ngươi làm chỗ dựa phía sau, Nhị lang nhà các ngươi có lá gan để giật giây Đại lang làm chuyện này sao?”

Ông cụ vừa nhắc tới Nhị lang, Tân Nhất Lai cũng không vui, mặt nghiêm lại, giọng điệu nặng nề nói, “Tế tửu đại nhân chớ có nói lung tung, Nhị lang nhà ta bao nhiêu tuổi rồi, vừa mới tròn mười ba tuổi thôi, nó có bản lĩnh để giật giây Hồ đại lang nếu hắn không muốn làm sao? Đại lang là cháu trai của ngài, hắn có tâm sự gì ngài là người rõ ràng nhất. Chúng ta có thể làm cái gì chứ? Bất quá là nhìn đứa nhỏ đáng thương này bị đuổi ra khỏi nhà không chỗ đặt chân mới tạm thời thu lưu hắn ở trong phủ, sao nào, chúng ta đã làm chuyện tốt lại còn gặp họa ư?”

Tân Nhất Lai tuyệt đối sẽ không để cho hài tử của mình chịu oan uổng.

Hồ Tế Tửu tức giận đến mức toàn thân phát run, chỉ Tân Nhất Lai giận dữ, “Ngươi… Ngươi có ý gì hả?”

“Chuyện gì thế này, cãi nhau sao?” Ngoài cửa viện có một giọng nói lên tiếng hỏi, trong giọng điệu khó nén sự ngạc nhiên.

Tân Nhất Lai lập tức như tìm được cây cỏ cứu mạng, ba chân bốn cẳng vọt tới trước mặt Từ Canh vái chào, “Thái tử điện hạ ngài tới đúng lúc lắm, mau tới đây chủ trì công đạo cho hạ quan, ta đang bị oan uổng muốn chết đây này.”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Từ Canh vừa nói, vừa tiến lên đỡ Hồ Tế Tửu đứng dậy, “Tế tửu đại nhân sao lại ngồi dưới đất vậy, trời đông giá rét thế này, cẩn thận khí lạnh thấm vào người. Ngài cũng lớn tuổi rồi, không thể so được với thể cốt của người trẻ tuổi đâu.”

Mặc dù Hồ Tế Tửu không cam tâm tình nguyện, nhưng cũng không thể không cho thái tử mặt mũi, không cam tâm tình nguyện đứng lên, cứng cổ nói: “Cựu thần và Tân thị lang có chút mâu thuẫn, đang muốn tìm hắn nói rõ lý lẽ đây?”

“Vậy có thể nói cho cô(*) nghe được không. Nếu Tân thị lang dám thất lễ với ngài, cô thay ngài mắng hắn.” Từ Canh cười nói.

(*) Cô: Hay còn gọi là cô gia, tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến.

Hắn nói chuyện đàng hoàng, Hồ Tế Tửu lại hiểu được Từ Canh đang đứng về phía Tân Nhất Lai, nếu không, mùa đông lạnh như vậy, đường đường là thái tử điện hạ lại chạy đến Tân phủ làm gì. Hơn nữa, gần đây thái tử điện hạ và Tân Nhất Lai rất hay qua lại, đây là chuyện cả triều đình đều biết. Hồ Tế Tửu vừa khó hiểu, lại vừa hâm mộ, không hiểu được tại sao Tân gia lại được thái tử coi trọng như vậy.

Từ Canh đỡ Hồ Tế Tửu vào phòng, Tân Nhất Lai đi theo phía sau, vào trong nhà còn đặc biệt đặc biệt tìm chỗ ngồi cách xa Hồ Tế Tửu.

Hai người còn chưa mở miệng nói chuyện, ngoài cửa đã truyền tới tiếng đập cửa, Tân Nhất Lai vội vàng đi mở cửa, nhìn thấy Hồ Trường Cẩm đầu đầy mồ hôi đứng ở cửa.

Hồ Trường Cẩm khom người chắp tay thi lễ với Tân Nhất Lai, sau đó vội vội vàng vàng xông vào phòng, lăn lông lốc quỳ rạp xuống trước mặt Hồ Tế Tửu, ngôn từ khẩn thiết nói: “Tổ phụ, đều là do tôn nhi tự chủ trương nhất định muốn đến Tân phủ học tập truy nguyên(*),không liên quan tới Tân thế thúc và Nhị lang đệ đệ, ngài muốn trách tội thì trách tội con đi, ngàn vạn lần không nên làm khó Tân thế thúc.”

(*)Truy nguyên: truy tìm nguồn gốc (của sự vật).

Từ Canh cố làm ra vẻ kinh ngạc nhìn Hồ Tế Tửu, “Hồ đại nhân, đây là… Lệnh tôn sao?”



Hồ Tế Tửu tức giận đến mức mặt trắng bệch, bỗng nhiên từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, đá Hồ Trường Cẩm một cước ngã nhào trên đất, giận dữ nói: “Tên tiểu tử khốn kiếp này, rốt cuộc trong nhà có chỗ nào khiến ngươi không vừa ý, lại làm ra chuyện khiến cho người ta vô cùng đau đớn thế này. Ngươi còn u mê không tỉnh như vậy, đừng trách lão tử nhẫn tâm thật sự trục xuất ngươi ra khỏi cửa.”

Hồ Trường Cẩm vẫn kiên cường, lập tức chống tay lên ưỡn thẳng lưng, khóc nói: “Tôn nhi biết ngài cũng vì muốn tốt cho con, nhưng tôn nhi lại chỉ có thể khiến cho ngài thất vọng. Nhiều năm rồi, tôn nhi vẫn nghe lời ngài chịu khó đọc sách, không dám lười biếng một ngày, nhưng con thực sự không muốn đọc sách, người cũng nhìn thấy rồi, cho dù con có cố gắng chăm chỉ như thế nào, từ đầu đến cuối vẫn không có tiến bộ. Mặc dù dựa vào thân phận mà may mắn vào được Quốc tử giám, nhưng mà bất luận con có nỗ lực như thế nào so ra đều thua kém người khác. Hôm đó tình cờ nghe thấy Nhị lang nói muốn nghiên cứu truy nguyên, trong lòng tôn nhi lập tức cảm thấy vô cùng hứng thú, mới mặt dày mày dạn muốn chủ động tham dự. Mặc dù nói đến chuyện đó sẽ làm tổ phụ thất vọng, nhưng tôn nhi vẫn muốn nói cho người biết, một tháng ở lại Tân phủ nghiên cứu khung dệt chính là những ngày tháng vui vẻ tự do tự tại nhất của con kể từ khi chào đời tới bây giờ.”

Hồ Tế Tửu tức giận đến mức không thở nổi, nhìn trái nhìn phải, muốn cầm một vật gì đó để đánh Hồ Trường Cẩm. Từ Canh sợ ông cụ đánh Hồ Trường Cẩm bị thương, vội vàng chuyển hết tất cả trà cụ và bình hoa trên bàn qua một bên, lại nhẫn nại khuyên nhủ: “Hồ Tế Tửu chớ có tức giận, Đại lang vẫn còn nhỏ, có thể từ từ nói chuyện, đừng động thủ.”

Hồ Tế Tửu cũng biết hôm nay có thái tử ở đây, ông cụ không có cách nào “Lấy lại công đạo”, trong lòng vừa tức vừa vội, mở miệng mắng té tát Hồ Trường Cẩm và Tân Nhất Lai.

Tân Nhất Lai bị Tân thái phó giáo huấn đã quen, cũng không gấp gáp, vui tươi hớn hở nhìn Hồ Tế Tửu cười không ngừng, Hồ Tế Tửu càng thêm tức giận, mắng người lại càng thêm hung hăng độc địa.

“Lão tiểu tử, ngươi mắng ai đó? Con trai của Lão Tử cũng đến phiên ngươi tới mắng sao?” Trong phòng đang náo nhiệt, đột nhiên từ bên ngoài có một bóng người xông tới, khí thế hung hăng nhào tới trước mặt Hồ Tế Tửu, dáng vẻ kéo tay áo giống như muốn đánh nhau, chính là Tân thái phó ra ngoài tìm hòa thượng đánh cờ bây giờ đã trở lại.

“Sao nào, các ngươi làm cũng đã làm, còn không cho lão tử mắng sao?”

“Hừ, ngươi nói cho lão tử biết chúng ta đã làm cái gì hả? Tôn tử của mình cũng không quản được, ngược lại lại đến đây khiêu khích nói người ta không đúng, ngươi thật đúng là càng già càng đáng ghét. Con cháu của ta đều là nhân trung long phượng, cái gì cũng tốt, đến phiên ngươi giáo huấn sao? Khi nào ngươi dạy được con trai của mình giỏi như con trai của ta, thì hãy đến đây ầm ĩ với lão tử…” Bàn về gây gổ, trong triều Tân thái phó tự nhận đứng thứ hai không ai dám xưng đứng thứ nhất, ngay cả các Ngự sử luôn nhờ vào cái miệng để kiếm cơm cũng không dám chống lại ông cụ, huống chi là Hồ Tế Tửu. Qua hai ba hiệp, Hồ Tế Tửu liên tiếp bại lui, dưới cơn nóng giận đã xông thẳng ra ngoài, lại bị Từ Canh kéo lại.

“Hồ Tế Tửu ngài đừng xúc động, có gì từ từ nói chuyện.”

“Tôn tử cũng muốn bỏ chạy, còn nói cái gì nữa. Nó muốn làm cái khung dệt gì đó, đã vứt hết sạch thể diện của Hồ gia chúng ta rồi.”

Từ Canh lại không đồng ý, “Cô vương cũng cảm thấy đây là chuyện tốt, nếu thật sự có thể thành công, đây chính là công lao lớn lợi quốc lợi dân, đến lúc đó chỉ sợ danh tiếng của Hồ Tế Tửu ngài cũng không bằng Đại lang đó.”

“Nó có thể thành công sao? Chữ Hồ của lão tử sẽ viết ngược lại!”

Cuối cùng Tân Nhất Lai mới có được cơ hội nói chuyện, “Khà khà” cười nói: “Tế tửu đại nhân chớ vì kiêu ngạo mà nói như vậy, bây giờ gần sang năm mới rồi chắc ngài sẽ phải đổi tên thôi, mọi người chắc sẽ giật mình, nói không chừng còn nghĩ ngợi lung tung không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa đó.”

Từ Canh lập tức nghe được ngụ ý, “Ý của Tân tiên sinh là, khung dệt có cửa rồi sao?”

“Không chỉ có cửa chính, còn có cả cửa sổ nữa đó.” Tân Nhất Lai cười híp mắt nói: “Không bằng điện hạ cùng vào thư phòng với vi thần để đánh giá?”

“Vậy thì còn chờ gì, mau đi thôi!” Từ Canh bỏ lại Hồ Tế Tửu vừa rồi còn tức giận đến giơ chân, lôi Tân Nhất Lai chạy ra ngoài cực nhanh. Tân thái phó đắc ý hừ một tiếng với Hồ Tế Tửu, cũng chạy theo.

Hồ Tế Tửu hơi do dự, cúi đầu nhìn tôn tử đang quỳ trên mặt đất không dám lên tiếng, hổn hển mắng: “Còn ngốc nghếch quỳ ở đó làm cái gì, mau dẫn lão tử đi qua đó.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.