Những người khác vừa nghe, biết còn có trò hay để xem, vừa mới đứng lên lại hạ thân mình ngồi xuống, vẻ mặt dù bận vẫn ung dung.
Phượng Hoàn ngại nhiều người ở đây, chính mình làm không tốt thì quá mức bất công, vì thế hỏi: "Ngươi còn muốn tra cái gì?" Câu hỏi này đã ngầm đồng ý Phượng Thất Tầm tiếp tục tra hành vi kia.
Phượng Thất Tầm khẽ cười một tiếng, chậm rãi đi đến trước mặt Cẩn Nhi, cúi người hỏi: "Cẩn Nhi, nếu ngươi biết đó là một thân cây, vì sao phải bôi nhọ ta nói đó là một nam tử?"
"Nô tỳ nói rồi, là... Là nô tỳ nhìn lầm thôi......"
"Nhìn lầm thôi?" Phượng Thất Tầm ngồi dậy hừ lạnh một tiếng, ngữ khí bỗng nhiên lãnh lệ: " Tốt cho một cái cớ đường hoàng, một nha đầu nho nhỏ như ngươi, không xác định đúng sự tình lại to gan dám trình báo lão gia? Nói, ngươi rốt cuộc là bị ai sai sử, ai muốn hãm hại ta?"
Cẩn Nhi thân thể chấn động, vội vàng đem đầu dập xuống đất như trống, "Nô tỳ không có, không có bị người nào sai sử, nô tỳ thật sự chỉ là nhìn lầm thôi......"
"Xem ra ngươi là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Cẩn Nhi, ngươi ở vương phủ ít nhiều cũng bảy tám năm? Trong phủ những thủ đoạn trừng trị hạ nhân, ngươi không trải qua nhưng ít nhiều cũng nghe nói qua đi? Nếu ngươi cứ mạnh miệng như vậy thì đừng có trách ta đem những thủ đoạn đó ra thử qua ở trên người của ngươi! Nói, người làm chủ phía sau là ai?"
Cẩn Nhi sắc mặt trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-dau-chi-dich-nu-muu-cung/214979/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.