Phượng Thất Tầm nghe tiếng đứng dậy, chậm rãi bước đi thong thả tới trước cửa. Nàng nhìn thấy trong màn mưa nặng nề, dáng vẻ nữ tử nhỏ bé và yếu ớt và nha hoàn cùng đi, mỉm cười đi vào lăng tương tiểu trúc.
Các nàng cùng giơ một chiếc dù hoa thược dược màu hồng. Nước mưa theo chiếc ô rơi xuống, đập xuống đất trong làn nước, bắn lên từng vòng gợn sóng, rất nhanh gợn sóng bị một đôi giày thêu dẫm vỡ.
" Tỷ tỷ. " Chiếc ô màu hồng thu vào, lộ ra nữ tử da dẻ trắng noãn và dung nhan xinh xắn, cùng với nét mặt dịu dàng vui vẻ.
Phượng Thất Tầm ra hiệu Trăn Nhi bỏ nước nóng và khăn, nàng thì dẫn nữ tử vào phòng. "Trời mưa lạnh, ngươi sao tới lúc này? "
Nữ tử không trả lời, mà đang vào nhà sau đó liền quỳ xuống, vẻ mặt áy náy nói: "Xin lỗi, tỷ tỷ, Khanh Nhi xin lỗi ngươi! "
Phượng Thất Tầm trong đầu đang cười lạnh, nhưng nét mặt là một bộ dạng bất ngờ và khiếp sợ, "Ngươi làm cái gì vậy? "Nói, liền muốn cúi người đi đỡ Phượng Di Khanh đứng lên.
Phượng Di Khanh lắc đầu, trong con ngươi hơi nước mù mịt tràn đầy áy náy, "Tỷ tỷ Khanh Nhi xin lỗi ngươi, nếu như Khanh Nhi sớm biết lòng của đại tỷ ấp ủ suy nghĩ như vậy, cũng sẽ không hại tỷ tỷ ăn nhiều khổ như vậy! "
Lúc này Trăn Nhi bưng chậu đồng đầy nước nóng tới.
Phượng Thất Tầm nhân cơ hội vội vàng nâng Phượng Di Khanh dậy, ngữ khí ôn hòa nói: "Vậy làm sao có thể trách ngươi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-dau-chi-dich-nu-muu-cung/1173997/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.