🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Những người khác đang ngồi, cũng đều sôi nổi quay đầu nhìn về phía Phượng Di Khanh.
"Mẫu thân, Khanh Nhi không có, Khanh Nhi chưa từng nghĩ như vậy bao giờ......" sắc mặt Phượng Di Khanh trắng nhợt, vội vàng mở miệng thanh minh.
Chỉ là lời nàng nói còn chưa xong, đã bị Phượng Di Dao đánh gãy. Nàng dùng ngón tay diễm lệ chỉ vào Phượng Di Khanh, ngữ khí trào phúng mà lại khinh thường, "Ngươi nói bậy! Phượng Di Khanh, ngươi cũng đừng gạt người! Ngươi và ta đều biết không phải sao? Ngươi cũng hận Phượng Thất Tầm cùng Phượng Cửu Dạ, hận thân phận đích nữ của các nàng, hận các nàng chiếm đoạt vinh quang cùng với địa vị vốn thuộc về chúng ta, không phải sao?"
"Phượng Di Dao, ta xem được ngươi không cần lại tiếp tục châm ngòi......"
Phượng Thất Vân chậm rãi tiến lên, chắn ở giữa Phượng Di Dao và Phượng Di Khanh, nhìn thẳng Phượng Di Dao đang mất lý trí, "Di Khanh chưa từng có nghĩ làm hại Thất Tầm. Sở dĩ ta có thể kịp thời cứu Thất Tầm trở về, chính là bởi vì nàng cho Cầm Nhi nói với ta, Thất Tầm bị ngươi lừa đi mỹ nhân trủng!"
"Cái gì......" .
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
Phượng Di Dao khó có thể tin nhìn về phía Phượng Di Khanh, tiếp theo liền mở ra hai tay nhào về phía Phượng Di Khanh, đáng tiếc bị Phượng Thất Vân chặn. Vì thế, nàng chỉ có thể phí công duỗi thẳng cánh tay, lại không mảy may bắt được Phượng Di Khanh.
"Phượng Di Khanh, ngươi phản bội ta! Ngươi phản bội ta! A, ngươi cho rằng như vậy là có thể giữ được mình sao? Đừng có ngây thơ! Không có ta, ngươi chỉ càng chịu thêm bắt nạt......"
Phượng Di Khanh sợ hãi ngẩng đầu, ánh mắt vô tội nói: "Đại tỷ, Khanh Nhi không rõ tỷ đang nói cái gì? Tam tỷ nói đúng, chúng ta đều là người một nhà, Khanh Nhi thật sự không thể nhìn tỷ thương tổn nhị tỷ a!"
"Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy ——"
"Đủ rồi!"
Phượng Hoàn rống to một tiếng, trong đôi mắt thiêu đốt hừng hực lửa giận, "Nghiệp chướng, nghiệp chướng a, thương tổn đích muội, phá hư an bình của vương phủ, Phượng Di Dao, ngươi quả thực là phản rồi! Người tới!"
Diêm Thâm mang theo hai người từ ngoài cửa đi đến, chắp tay lên tiếng: "Ở đây!"
Tựa hồ cảm giác được Phượng Hoàn muốn làm cái gì, Dung di nương nghiêng ngả lảo đảo bổ nhào lên trên người hắn, đầu lắc đầu rưng rưng nói: "Lão gia, lão gia không cần a! Dao Nhi tốt xấu cũng là nữ nhi của ngươi, là nữ nhi của ngươi a!"
Phượng Hoàn hung hăng mà kéo tay Dung di nương xuống, ngữ khí quyết tuyệt nói: "Ta không có nữ nhi đại nghịch bất đạo như vậy!"
"Lão gia ——" Dung di nương thê lương kêu, chậm rãi ngã ngồi ở trên mặt đất.
"Đem đại tiểu thư dẫn đi, ngày mai lấy xe đưa nàng đến Tịnh Từ am, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được thả nàng ra!" Phượng Hoàn lạnh giọng hạ lệnh.
"Vâng!"
Diêm Thâm nhận mệnh, vung tay lên,hai cái hộ viện ở phía sau liền tiến lên nâng Phượng Di Dao lên.
"Các ngươi làm cái gì? Các ngươi buông ta ra! Ta là đại tiểu thư của vương phủ, các ngươi dám đối với ta như vậy? Buông ta ra, còn không mau buông ta ra! Các ngươi có nghe hay không!" Phượng Di Dao ra sức giãy giụa.
"Dẫn đi!" Diêm Thâm nói xong, dẫn đầu đi ra ngoài. Mà Phượng Di Dao giãy dụa cùng với tiếng kêu không cam lòng của nàng, cũng theo bị mang ra khỏi chính đường mà dần dần nhỏ lại, đến nghe không được nữa.
"Lão gia, lão gia, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi không cần đưa Dao Nhi đến am Tịnh Tư, như thế nàng cả đời đều xong rồi!" Dung di nương bắt lấy góc áo của Phượng Hoàn như ủ, khàn giọng cầu xin.
"Như thế chung quy cũng làm cho cả vương phủ cùng xấu hổ với nàng!"
Từ đầu đến cuối, Hách Liên Dục đều cẩn thận mà ở một bên che chở cho Phượng Thất Tầm, đến sự tình hoàn toàn kết thúc. Hắn mới đi đến trước mặt Phượng Hoàn, "Vương gia, chuyện xảy ra trong phủ này, sẽ không bị người khác biết đến!"
"Lão thần tạ điện hạ!" Phượng Hoàn như là già nua rất nhiều, nói chuyện đều có chút vô lực.
Hách Liên Dục đơn giản gật đầu, xoay người đi trở về bên người Phượng Thất Tầm, "Đã đã trễ thế này, ta đưa nàng trở về phòng!" Tựa hồ nhìn ra Phượng Thất Tầm muốn cự tuyệt, hắn lại bổ sung một câu, "Không cần cự tuyệt ta!"
"Vậy Thất Tầm cảm tạ Thái Tử!"
Sau khi Phượng Thất Tầm được Hách Liên Dục hộ tống rời đi, Phượng Hoàn quét mắt liếc nhìn sắc mặt khác nhau của mọi người một cái, vô lực vẫy vẫy tay, "Từng người đều trở về đi! Chuyện hôm nay đừng có nhắc lại!"
Dứt lời, hắn liền dẫn đầu đi ra ngoài.
Những người khác nhìn thoáng qua lẫn nhau, cũng trước sau đi ra chính đường, từng người từng người đi trở về sân của mình.
#YTịch
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. ???
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ?
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.