🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Phượng Cửu Dạ có thể nói là người kiếp trước Phượng Thất Tầm căm hận tận xương. Đối với Hách Liên Diễm đã từng phản bội, nàng cũng có thể chịu đựng, nhưng đối với Phượng Cửu Dạ phản bội lại là nỗi hận dù hóa thành tro cũng không thể tiêu tan.
Đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh Phượng Thất Tầm nhìn thấy Phượng Cửu Dạ. Nàng ta vẫn y như trí nhớ của Phượng Thất Tầm, không hề sai biệt. Dung nhan thanh lệ, dáng người nhỏ yếu như hoa yểu nhược liễu làm người ta trìu mến. Một thân áo tím giống như tường vân, uyển chuyển, thướt tha.
Mỗi lần nhìn thấy Phượng Cửu Dạ, Phượng Thất Tầm đều cảm thấy như bản thân đang soi gương. Chỉ tiếc, hình bóng phản chiếu nàng nhìn thấy chính là một bản sao khác, một bản sao tà ác và vô cùng căm ghét chính mình.
Đợi Phượng Cửu Dạ đi vào đình hóng gió, trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang trong lòng Phượng Thất Tầm tức khắc tự động tiêu tán. Nàng khẽ nhếch khóe môi, mỉm cười nhẹ nhàng.
"Cửu Dạ, mau tới đây ngồi!" Nàng chỉ vào vị trí đối diện nói.
Phượng Cửu Dạ nhẹ gật đầu, trên mặt treo nụ cười nhạt vô cùng dịu dàng vô hại, nhẹ nhàng, mềm mại như thiên tiên. "Vừa rồi, muội nhìn thấy đại tỷ tức giận đùng đùng rời đi, các người chẳng lẽ lại cãi nhau sao?"
Phượng Thất Tầm đem bánh hoa quế trước mặt đẩy đến bên Phượng Cửu Dạ, ra vẻ không việc gì nói: "Nếm thử xem, bánh vừa mới làm, còn đang nóng, ăn rất ngon nha!"
Đợi đến khi Phượng Cửu Dạ nhấm nháp bánh hoa quế, Phượng Thất Tầm mới nhấp một ngụm trà, liếc nhìn bóng dáng xa dần của Phượng Di Dao cùng Di Khanh, không chút để ý nói: "Chỉ là thủ hạ bại tướng đến đây để rước lấy tự nhục thôi, muội không cần quá để ý."
Nàng khẽ chống cằm, liếc sắc mặt oánh nhuận của Phượng Cửu Dạ: "Bệnh tim của muội khá hơn chưa? Gần đây ta có chút sự tình, không có thời gian ghé qua Dạ Lan Uyển, muội không trách ta đấy chứ?"
"Đương nhiên là không rồi, chúng ta là thân tỷ muội cơ mà!" Phượng Cửu Dạ tỏ vẻ đương nhiên nói.
Phượng Thất Tầm nhợt nhạt cười, ánh mắt làm như lơ đãng thoáng qua nha hoàn hầu hạ bên người Phượng Cửu Dạ: "Nha đầu kia nhìn có chút lạ mắt, người mới tới sao?"
"Phải, nàng ta tên là Lăng Nhi, là nha hoàn mới vào phủ ngày hôm qua. Lăng Nhi, còn không mau bái kiến nhị tiểu thư?"
Tiểu nha đầu tiến lên hành lễ. "Nô tỳ bái kiến nhị tiểu thư."
"Miễn lễ,"
Phượng Thất Tầm cười nhìn Phượng Cửu Dạ, ra vẻ vô ý nói: "Nhìn qua có vẻ là một nha đầu lanh lợi, hẳn sẽ không học tập Cẩn Nhi nói bậy bạ chăng?"
Phượng Cửu Dạ nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, ngượng ngùng nói: "Thất Tầm, thực xin lỗi. Cẩn Nhi, nàng ta..."
Không đợi nàng nói hết, Phượng Thất Tầm liền mỉm cười đánh gãy. "Cửu Dạ, không phải ta nói ngươi, nha hoàn hầu hạ phải quản giáo cho tốt, không thể vô duyên vô cớ đặt điều bậy bạ. Người vô tâm không nói, người có tâm lại tưởng rằng nàng là do chủ tử xúi giục đấy? Ngươi nói có đúng không?"
Cho rằng Phượng Thất Tầm suy đoán ra cái gì, Phượng Cửu Dạ trong lòng cả kinh, vội vàng mở miệng: "Thất Tầm, tỷ sao có thể nói như vậy? Muội là người sẽ xúi giục Cẩn Nhi bôi nhọ thanh danh của tỷ ư? Muội..."
Phượng Thất Tầm hơi giơ tay: "Đừng khẩn trương, ta chỉ là đùa một chút thôi."
Phượng Cửu Dạ nghe vậy, lập tức tỏ vẻ hùa theo lời nói của Phượng Thất Tầm, trong lòng lại có chút chột dạ.
Nàng cẩn thận quan sát Phượng Thất Tầm một chút, phát hiện trên mặt nàng ta không có gì bất thượng, phảng phất tựa hồ lời nói vừa rồi thật sự chỉ là lời đùa vui khóe môi mà thôi.
Phượng Cửu Dạ có chút nghi hoặc. Rốt cuộc, là chính mình quá nhạy cảm, hay Phượng Thất Tầm thật sự như lời Hàn Huệ Tâm đã nói, trở nên khôn khéo hơn xưa rồi?
Nàng còn muốn nói lời gì đó, thăm dò Phượng Thất Tầm. Kết quả còn chưa mở miệng, Phượng Thất Tầm liền vỗ vỗ tay đứng dậy.
"Cửu Dạ, ta đột nhiên nhớ ra, cá chép của Lăng Tương Tiểu trúc còn chưa được cho ăn, ta phải đi cho cá ăn đây. Muội tiếp tục ngắm hoa, bánh quế hoa này cũng để lại cho muội, coi như là đền cho muội tổ yến hôm qua ta đoạt mất đi, nhé!"
Phượng Thất Tầm nói xong, liền hơi có chút đắc ý vẫy vẫy tay với Thận Nhi, nhanh nhẹn bước xuống bậc thang.
Nhìn bóng dáng nàng càng lúc càng xa, Phượng Cửu Dạ hai mắt lóe lên hàn quang ác độc. "Phượng Thất Tầm, Lăng Tương Tiểu trúc cũng tốt, tổ yến cũng tốt, ngươi lấy đi đồ vật vốn thuộc về ta, một ngày nào đó, ta sẽ đòi lại gấp đôi!"
#VôƯu
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. ???
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ?
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.