Từ ma ma thần thái chật vật trở lại Dạ Lan uyển, không khỏi dừng bước chân ở ngoài, chậm chạp không dám gõ cửa đi vào.
Nàng là nha đầu hồi môn của Hàn Huệ Tâm, đối với tính tình Hàn Huệ Tâm rất hiểu biết. Người như Hàn Huệ Tâm cao ngạo không ai bì nổi như vậy, căm ghét nhất đó là người khác xúc phạm quyền thế của nàng, còn có người hành sự bất lực.
Nếu Hàn Huệ Tâm biết, nàng làm tổ yến bị người đoạt đi, khẳng định sẽ trách phạt Từ ma ma thật mạnh.
Nghĩ đến đây, bước chân Từ ma ma càng chần chừ.
Nội thất Dạ Lan uyển, Phượng Cửu Dạ chỉ mặc áo trứ nằm trong cái chăn gấm dựa vào trên giường, không ngừng lau nước mắt, quả nhiên là một bộ dáng *hoa lê đái vũ nhìn thấy mà thương.
*Hoa lê đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Hàn Huệ Tâm ngồi ở mép giường nhìn mà đau lòng, cũng có chút phiền lòng nói: "Chỉ là một cái nha đầu đã chết, ngươi khóc thương tâm như vậy, còn giống cái bộ dáng gì?"
"Cẩn Nhi cũng không phải là nha đầu bình thường, nàng theo ta bảy năm! Nếu xem như nuôi một con chó bảy năm, cũng sẽ có cảm tình, huống chi là một người!" Phượng Cửu Dạ trừu tháp nói.
Hàn Huệ Tâm biểu tình đạm mạc, hừ lạnh một tiếng, ngữ khí khinh thường nói: "Theo ngươi bảy năm, nửa điểm thông tuệ của ngươi cũng chưa học được, thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-dau-chi-dich-nu-muu-cung/1173940/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.