17.
Tôi và Kỳ Diên Châu đang ngồi trên một chiếc taxi.
Khi đi ngang qua đồn cảnh sát, tôi cúi đầu nhìn đi nơi khác.
Lý Vĩ Hoa nói đúng, nếu chúng tôi gọi cảnh sát, rất có thể mọi thứ sẽ công cốc.
Không có chứng cứ, làm ầm ĩ lên sẽ chỉ gây bất lợi cho tôi và Kỳ Diên Châu.
Nó thậm chí có thể ảnh hưởng đến việc học của anh ấy.
18.
Kỳ Diên Châu im lặng cho đến khi về đến nhà.
Tôi nắm lấy bàn tay đầy sẹo của anh ấy, vừa ngượng ngùng an ủi vừa đưa thuốc cho anh ấy.
"Anh trai, đừng sợ."
"Bọn họ chắc chắn không dám làm ầm ĩ."
Tôi tưởng anh ấy đang lo lắng về việc học của mình.
Anh nắm tay tôi và ngước mắt lên.
"Em ngốc sao, vẫn còn đi an ủi anh cơ à?"
Tôi vẫn còn run rẩy, cú sốc vừa rồi vẫn chưa tiêu tan.
Nhưng tôi không muốn anh lo lắng nên tôi giả vờ vui vẻ hơn.
"Không sao đâu, anh tới đó nhanh quá, em thực ra..."
Tôi mở miệng nhưng không thể kìm nén được âm thanh nghẹn ngào.
"Thực ra······"
Nhắc đến cảnh đó, vô số nỗi sợ hãi và bất an ập đến trong tôi.
Kỳ Diên Châu lại cúi người ôm tôi lần nữa.
Nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
“Đừng sợ, Đồng Đồng.”
Tôi vùi mình vào cổ và vai anh, nước mắt làm ướt cổ áo anh.
Những tiếng nức nở ngắt quãng.
“Hắn ta cứ ấn đầu em xuống… em có chống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-da/3434581/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.