12.
"Báo cáo."
Tôi vội vàng chạy vào lớp nhưng vẫn trễ gần hai phút.
Lý Vĩ Hoa đứng trên bục, nghiêm túc liếc nhìn tôi và không nói gì.
Cũng chẳng cho tôi vào.
Ánh mắt của nhiều người đổ dồn vào tôi, có người tỏ ra thương hại, có người lại hóng kịch hay,
Kiều Vãn Nguyệt thuộc vế sau.
Trần Từ mặt lạnh lùng, chăm chú nhìn chằm chằm Lý Vĩ Hoa đang nhìn tôi.
Tôi đứng trước cửa bưng cốc trà sữa.
Một cảm giác xấu hổ tràn ngập trong tôi.
"Mọi người cúi đầu và im lặng viết bài.”
"Mấy em ngẩng đầu làm cái gì!"
Mấy câu mắng mỏ này đã thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người.
Gần năm phút nữa trôi qua, mọi người lần lượt yên lặng viết bài.
Lý Vĩ Hoa vừa mở miệng, cho phép tôi vào lớp.
"Một số học sinh không biết họ đến đây để học hay để chơi, trì hoãn giờ học chỉ để mua đồ ăn."
"Thầy ơi, em không có ý gì đâu nha. Nhưng người như thế này thì có thể có tương lai gì cho xã hội?"
Tôi ngồi vào chỗ của mình với ánh đèn sau lưng.
Kiều Vãn Nguyệt đáp lại bằng một nụ cười trong im lặng.
"Thầy Lý nói đúng ha."
Tôi đang ở trong tình thế bất lực, nhưng tôi không có sức mạnh để thoát ra khỏi tình thế đó.
Lúc này, tôi ghét chứng tự kỷ của mình.
Tôi không thể phản bác lại Kiều Vãn Nguyệt ở nơi công cộng.
Thay vào đó, tôi nghĩ về Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-da/3434579/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.