Lục thị lại hái được thêm mấy quả anh đào đưa cho Lục Định, Lục Nghi Lan bên cạnh:
"Hai người các ngươi cũng ăn đi, đừng khách khí với cô mẫu."
Huynh muội Lục Định cùng nhau nói cảm ơn, nhận lấy anh đào bắt đầu ăn, gương mặt cả hai cũng lộ ra vẻ thỏa mãn. Có người thích anh đào của nàng trồng, tâm tình của Lục thị trở nên tốt hơn, bốn cô cháu hái được đầy một cái rổ nhỏ, giao cho nha hoàn đi rửa, vừa nói vừa cười vào phòng.
Bên trong gian nhà chính bày biện ngược lại dùng đồ vật đều là loại thượng phẩm, Lục thị không hiểu tốt xấu như nào, lúc trước Thuần Vương vì nàng mà chuẩn bị chiếu Đan Toàn thu, Sân viện thì là dựa theo sở thích của nàng, cho nàng tự mình quản lý.
Thân nhân đoàn tụ, Lục thị cẩn thận hỏi han tình huống ở Giang Nam, anh trai và chị dâu chết do bệnh khiến thổn thức nàng trong lòng, bất quá dù sao cũng vài chục năm không gặp, thời gian cùng khoảng cách đều hòa tan sinh ly tử biệt đau buồn.
Không bao lâu, Thuần Vương phi sai người đưa mấy bộ y phục đến cho huynh muội Từ Nhu Gia. Lục thị thầm nghĩ, vị Vương phi này không nghĩ tới cũng rất
chu đáo.
Ba huynh muội đi thay quần áo, đại nha hoàn Thu Cúc bên người Lục thị nhỏ giọng hỏi nàng:
"Di nương, thiếu gia cùng các cô nương tới, buổi trưa người liệu muốn mời Tứ Gia tới đây dùng cơm?"
Lục thị nghe vậy, cười lạnh một tiếng:
"Hắn ngay cả mẹ ruột là ta cũng không chào đón, làm sao để ý ba bách tính bình thường xuất thân họ hàng? Coi như ngươi có đi mời, hắn cũng không đến đây, cho dù hắn tới, cũng là mang theo gương mặt lạnh tanh như chết đó, ai còn muốn nhìn hắn đây?"
Thu Cúc ngẫm lại tính tình của Tứ Gia nhà mình,đồng tình.
Buổi trưa Lục thị tự mình xuống bếp, làm bốn món ăn một chén canh chiêu đãi cháu trai, cháu gái. Từ Nhu Gia đi từ trưa đến giờ, ăn no xong rồi liền bắt đầu mệt mỏi rã rời, thân thể nhỏ gầy, sức khỏe không tốt cũng không có cách nào khác.
Lục thị an bài Lục Định ở tại tiền viện, sau đó dẫn Lục Nghi Lan, Từ Nhu Gia đi hậu viện, để hai tỷ muội ở tại phòng trong hậu viện, tự mình nhìn thấy hai cô cháu gái đáng thương ngủ thiếp đi, Lục thị mới an tâm đi nghỉ ngơi.
Lục thị vừa đi, Từ Nhu Gia đang vờ ngủ trên giường lập tức mở mắt. Biến thành A Đào đã bảy tám ngày, Từ Nhu Gia còn chưa thấy khuôn mặt hiện tại của nàng, gương đồng trên thuyền quá mơ hồ, thấy không rõ.
Rốt cuộc khuôn mặt A Đào nhìn như thế nào?
Lục thị an bài tiểu nha hoàn trông coi ở bên ngoài, Từ Nhu Gia lặng lẽ xuống giường đi tới trước bàn trang điểm, gương đồng ở Vương phủ quả nhiên soi rõ hơn nhiều.
Từ Nhu Gia hướng trước gương đồng mà soi, bên trong lập tức hiện ra khuôn mặt trắng nõn, mắt hạnh má đào, hồn nhiên động lòng người, xem xét qua chính là một tiểu mỹ nhân, nhưng quá gầy, có vẻ hơi chua xót.
Từ Nhu Gia ngơ ngác nhìn khuôn mặt"A Đào" trong gương.
A Đào, A Đào này làm sao giống với nàng thế?
Quá mức khiếp sợ, Từ Nhu Gia ngồi phịch xuống ghế, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gương đồng. Có lẽ là bởi vì hai người có ngoại hình giống nhau, hồn phách của nàng mới có thể chuyển vào thân thể A Đào?
Nửa ngày, Từ Nhu Gia mới giơ tay lên sờ sờ ấn ấn khuôn mặt của mình. Da thịt Tiểu cô nương kiều nộn ấm áp, như mỹ ngọc thượng phẩm, ngón tay của Từ Nhu Gia sờ từ má chuyển qua hàng lông mày, lại chuyển qua bên tai. Dung mạo của nàng vốn đẹp, A Đào vậy mà sinh cùng nàng không khác biệt lắm cũng đẹp, nghĩ đến vừa ra đời cũng là một đứa bé xinh đẹp, nếu như thế, cha mẹ của A Đào vì sao lại nhẫn tâm vứt bỏ nàng, làm cho nàng trở thành một đứa trẻ bị vứt bỏ?
Biết được A Đào là một bé gái mồ côi, Từ Nhu Gia hỏi Lục Định qua về thân thế A Đào, nhưng đáng tiếc Lục Định lại không biết chút nào, Lục Nghi Lan thì nhìn nàng không vừa mắt, Từ Nhu Gia liền dứt khoát không tìm Lục Nghi Lan hỏi.
Bất quá, so với việc đi tìm hiểu bí mật thân thế của A Đào, Từ Nhu Gia càng quan tâm hơn việc bản thân mình ở trong cung như thế nào rồi. Đã đến Vương phủ, nàng liền tranh thủ tìm cơ hội thám thính tin tức, nơi này là nhà của cữu cữu, nghe ngóng tình trạng gần đây của nàng hẳn là rất dễ dàng.
Có kế hoạch, Từ Nhu Gia tạm thời an tâm, tạm đi nghỉ ngơi.. Gần hoàng hôn, Thuần Vương từ cung trở về Vương phủ, thay quần áo xong, quản sự liền bẩm báo nói:
"Vương gia, Vương phi mời ngài đi qua."
Thuần Vương gật đầu, dời bước tới Phúc Ninh đường, chỗ ở của vợ chồng cách gần đó, đi không lâu liền đến. Thuần Vương phi đang ngồi trong phòng chờ, nắng chiều vẩy đầy sân, nàng nhìn thấy phu quân của mình nhàn nhã đi tới, Thuần Vương đã bốn mươi tuổi, người mặc cẩm bào màu xanh ngọc, thon dài thẳng tắp, mặt như ngọc thần thái ung dung, lờ mờ vẫn như nam tử hai mươi tuổi lúc còn tuấn mĩ, chỉ so lúc còn trẻ nhiều hơn mấy phần năm tháng lắng đọng, cười lên thì nho nhã, không cười lại mang một vẻ lặng im uy nghiêm.
Ung Hi hoàng đế tổng cộng có ba Hoàng tử, phu quân của nàng Thuần Vương là người có dáng vẻ tốt nhất.
"Vương gia trở về."
Thuần Vương phi cười cười đi ra ngoài đón. Thuần Vương thấy thê tử thần sắc vẫn như thường, lường trước thê tử tìm hắn không có đại sự gì, tinh thần cũng thả lỏng ra, cầm tay Thuần Vương phi đi vào phòng, ngồi ở hai bên chủ vị. Bọn nha hoàn có dâng trà, Thuần Vương nâng chung trà lên rót ra bát, nhẹ nhàng nhấm nháp, tư thái thanh thản. Thuần Vương phi chờ hắn buông xuống bát trà, liền đem sự tình huynh muội Lục Định tới nói một cách đơn giản.
Thuần Vương đầu tiên là kinh ngạc, nhìn ra sân viện đối diện tràn đầy nắng chiều, lâm vào hồi ức.
Năm đó hắn phụng mệnh đi Giang Nam làm việc, bất ngờ gặp gỡ mĩ nhân Tây Thi bán đậu hũ Lục thị, Lục thị mỹ mạo xinh đẹp, tính cách mạnh mẽ, cùng các loại mỹ nhân hắn gặp qua đều không giống chút nào, Thuần Vương càng nhìn càng thích, quả thực phí rất nhiều tâm tư mới thành công đem Lục thị về bên người.
Huynh trưởng của Lục thị Thuần Vương cũng còn có một ít ấn tượng, là một nam tử Giang Nam chất phác giản dị, Thuần Vương hứa cho hắn phú quý,hắn đều một mực từ chối không nhận. Một cái chớp mắt, đã mười mấy năm trôi qua. Từng ngọn gió mát thổi tới, Thuần Vương đi ra khỏi hồi ức, đối với thê tử nói:
"Làm khó ba đứa hài tử kia rồi, ngàn dặm xa xôi đi tìm tới đây."
"Phải, Lục Định so với Lão Tứ chỉ lớn hơn một tuổi, đã biết hiểu chuyện giống người lớn, Lục Nghi Lan mỹ mạo động lòng người, A Đào hoạt bát đáng yêu, ta nhìn ba đứa hài tử đáng thương ấy, tạm thời để Lục di nương chiếu cố các nàng, nhưng Lục Định tuổi đã lớn, không tốt lưu tại hậu viện,Vương gia muốn an bài hắn như thế nào?"
Thuần Vương trầm tư một lát, nói: "Ta trước đi xem một chút."
Các cô nương dễ dạy, dễ nuôi dưỡng ở bên người Lục thị, nhưng an bài như thế nào cho Lục Định, còn phải xem nhìn phẩm hạnh học thức của hắn. Thuần Vương muốn đi nhìn đứa bé, tất nhiên là đi đến Tiểu Nguyệt cư, nghĩ đến Lục thị không còn da thịt trắng nõn kiều nộn, lại thêm tư thái chả khác nào dân phụ,Thuần Vương phi không có ghen, cười đưa Thuần Vương ra khỏi Phúc Ninh đường.
Thuần Vương rất lâu không đến Tiểu Nguyệt cư nên khi một lần nữa bước vào, nhìn thấy luống rau cùng hàng cây ăn quả trong viện, Thuần Vương lập tức nhớ lại tình hình lần trước hắn đến Tiểu Nguyệt cư.
Hôm đó Lục thị đang ở ruộng trong hậu viện bón phân, tệ là nàng không biết từ chỗ nào msf có phân gà, mùi rất nồng, nàng cũng dính cả người hôi thối. Chật vật như thế, Lục thị lại lơ đễnh coi như không có gì, ngược lại chế giễu hắn là quý giá cao sang, nói Vương gia chịu không được liền trở về đi, thế là Thuần Vương trong cơn tức giận mà bỏ đi thật.
Tựa hồ là mấy năm trước chuyện rồi?
Lại về sau, hắn gặp lại Lục thị cùng các di nương khác tới thỉnh an Vương phi, mắt thấy Lục thị càng ngày càng chà đạp mình, phơi nắng phơi sương, tay trở nên mập mạp, cách ăn mặc cũng càng lúc càng giống nông phụ, Thuần Vương đối với Lục thị càng lúc càng mờ nhạt dần.
Hắn thích bản tích hoang dã thôn quê của Lục thị, điều kiện tiên quyết là Lục thị phải bảo trì dung mạo của nàng, năm tháng phai màu dung mạo trở nên giảm bớt hắn cũng không thèm để ý, nhưng nhìn Lục thị tự mình chà đạp mình, Thuần Vương liền không thích.
Nghĩ đến Lục thị liền cảm thấy không tốt, lúc tiến vào Tiểu Nguyệt cư, thần sắc củaThuần Vương có vẻ hơi nghiêm túc. Sau đó, Thuần Vương gia vừa mới đi tới giữa sân, đã nhìn thấy một con chó lông đen từ bên trong nhà chính chạy ra, theo sát phía sau một cái tiểu cô nương mặc áo váy màu hồng đào, tiểu cô nương cười nói vui vẻ, chỉ là khi nhìn thấy hắn –vị khách không mời mà đến, tiểu cô nương nhất thời dừng lại, ngơ ngác đứng tại đường đi trước cửa phòng, mắt hạnh nhìn chằm chằm hắn.
Thuần Vương toàn thân sững sờ, dung mạo đứa nhỏ này thật là giống cháu gái chết yểu của hắn! Nếu không phải đã tận mắt thấy thi thể cháu gái, Thuần Vương còn muốn hoài nghi cháu gái của mình là khởi tử hoàn sinh!
Một lớn một nhỏ nhìn nhau, nhìn thấy cữu cữu cao lớn thẳng tắp như cây tùng, mắt Từ Nhu Gia liền đỏ lên.
Kiếp trước lần cuối cùng nàng tiến cung để thăm hỏi cữu cữu, cữu cữu mặc dù chỉ mới đầu năm mươi tuổi, lại bởi vì bệnh tật mà khô gầy như que củi, mặt mũi nhăn nheo, nhìn một chút Từ Nhu Gia liền không nhịn được mà khóc, quỳ gối đầu giường của cữu cữu lòng tràn đầy bi ai. Đau lòng cữu cữu, Từ Nhu Gia lại bắt đầu đau lòng chính mình, ủy khuất nhìn qua Thuần Vương.
Đời trước, cữu cữu rất thương nàng, đối với cô cháu ngoại là nàng này so với con gái thân sinh đều rất tốt, nhưng đáng tiếc cữu cữu mới kế vị năm năm mắc bệnh rồi băng hà, cữu cữu vừa qua đời, trong hoàng thành liền lộn xộn, tứ ca Chu Kỳ khi dễ nàng, phu quan Tạ Tấn cũng tự tay muốn mạng của nàng!
Nếu như cữu cữu còn sống, làm sao lại có thể biến thành như thế?
"Cữu..."
Ngay lúc Từ Nhu Gia không kìm lòng được mà suýt chút nữa gọi hai chữ "Cữu cữu", tiểu Hắc Cẩu mà nàng đang đuổi theo đột nhiên lẻn đến trước mặt Thuần Vương, kêu gâu gâu gâu!
Từ Nhu Gia: "..."
Thuần Vương: "..."
Tiểu Hắc Cẩu là chú chó Lục thị mới nuôi, lần đầu tiên nhìn thấy Thuần Vương, đương nhiên muốn tỏ ra mình canh nhà rất giỏi. Tiếng chó sủa kinh động đến Lục thị, Lục thị còn tưởng chó muốn cắn cháu gái nhỏ đến nơi rồi, đang trò chuyện cùng Lục Nghi Lan vội vã chạy ra. Phát hiện ra là Thuần Vương đã lâu không gặp đang bị tiểu Hắc Cẩu ngăn lại, một Vương gia tôn quý thế mà lại bị một con chó không nể mặt mũi là gì, Lục thị không khỏi có chút vui vẻ, vừa đi đến bên cạnh Từ Nhu Gia vừa cười gọi chó:
"Hắc Đậu quay lại đây!"
Hắc Đậu rất nghe chủ nhân, nghiêng cổ ngó ngó Thuần Vương,sau đó ngoan ngoãn chạy trở về bên người Từ Nhu Gia. Thuần Vương mặt có chút đen, nhìn thấy bộ dáng Lục thị lơ đễnh không quan tâm, lòng hắn càng cảm thấy buồn bực.
Hậu viện của hắn hết thảy có bốn người thê thiếp, trừ Lục thị, ai đối với hắn là không phải phụ họa đủ kiểu để lấy lòng? Chỉ có Lục thị,thất sủng nàng cũng không thèm để ý, hắn hiếm khi tới, nàng cũng không biết ý hoan nghênh, lại còn dám cười hắn? Nếu không phải có chính sự, Thuần Vương thật muốn đi thẳng một mạch, để Lục thị tiếp tục chơi với con chó này đi!
Đen mặt, Thuần Vương trực tiếp vượt qua Lục thị cùng tỷ muội Từ Nhu Gia, đi vào phòng. Từ Nhu Gia lập tức nhìn ra, cữu cữu của nàng kiếp trước và hiện tại đều chiếm tiện nghi của cô phụ, thật tức giận!
Từ Nhu Gia lo lắng ngẩng đầu, liền thấy Lục thị như không có việc gì, giống như coi Thuần Vương vốn không phải phu quân của nàng, chỉ là một cái người rảnh rỗi tới làm khách.
"A Đào đừng sợ, Vương gia chỉ là không thích cười, không có hung dữ đâu."
Lục thị hiểu lầm cháu gái sợ, an ủi nàng vài câu, nở nụ cười ấm áp.
Từ Nhu Gia: "..."
Lục thị- vị di nương bị thất sủng này, quả thật là không giống trong dự đoán của nàng chút nào!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]