Chu Kỳ mang theo Vọng Ca rời đi, Từ Nhu Gia u oán oán trách ngoại tổ mẫu một trận. Thái hậu cười vô tội:
"Là chính ngươi đáp ứng Lão Tứ, ta cũng không có ép ngươi lấy hắn."
Từ Nhu Gia muốn nói lại một hai câu, nhưng lại không thể giải thích được. Đúng vậy, ngoại tổ mẫu không có bắt nàng đáp ứng, chỉ là thay Chu Kỳ an bài hắn cùng nàng nói chuyện riêng. Chu Kỳ cũng không có bắt nàng đáp ứng, hắn chỉ là hướng nàng hứa hẹn ba điều kiện, thứ nhất là Từ Nhu Gia kiêng kị thân phận tương lai của Chu Kỳ không dám tùy tâm sở dục mà cự tuyệt, thứ hai, cũng là bị lời hứa của hắn đả động. Ngẫm lại, Chu Kỳ trừ lạnh, phương diện khác xác thực đều là quý công tử bậc nhất trong kinh thành, nếu như nàng không muốn gả cho Chu Kỳ, tương lai còn có thể gả cho ai?
Nói đi lại nói lại, nàng hiểu rõ, thay vì lấy một người xa lạ, nếu có thể gả cho Chu Kỳ, chí ít không cần lo lắng hắn động một tí là nạp thiếp, là giết vợ. Điều lo lắng duy nhất,về sau cưới có thể nàng sẽ cô đơn chút?
May mắn thay là Từ Nhu Gia đã sớm không phải là Nhu Gia quận chúa chỉ muốn cùng trượng phu vui vẻ hạnh phúc, cô đơn cũng không sao, còn sống là đủ rồi.
Tháng chín hoa cúc nở, phủ Anh quốc công, Tạ Tấn cùng muội muội Tạ Triêu Vân mười bốn tuổi chuẩn bị một buổi thưởng hoa cúc. Tạ Tấn đến thỉnh an mẫu thân, liền gặp hai mẹ con lại đang suy nghĩ về danh sách khách mời. Anh Quốc công phu nhân ngắm trưởng tử mười tám tuổi, dặn dò nữ nhi: "Mời hết cả đi, đem mấy khuê tú ngươi biết đều mời đến."
Anh Quốc công phu nhân dự định nhờ lần thưởng hoa cúc này để nhìn nhóm quý nữ kinh thành một phen, từ đó chọn lựa mấy cái để con trai nhìn một cái, thế tử gia mười tám tuổi, cũng không thể một mực đắm chìm trong quá khứ. Nhu Gia quận chúa xác thực tốt, thân phận tôn quý tài mạo song toàn, Anh Quốc công phu nhân cũng rất thích, nhưng đã chết, con trai tuổi còn trẻ, nhất định phải tiến lên phía trước. . Truyện Quan Trường
"Đúng rồi, còn có Tam công chúa trong cung nữa."
Tạ Triêu Vân cười nói, nàng cùng Chu Phù quan hệ cũng không tệ, mà lại có thể mời công chúa tham gia hội thưởng hoa của mình, nhất định sẽ để những người khác ghen tị.
Anh Quốc công phu nhân gật gật đầu: "Cũng không biết Tam công chúa có thể xuất cung hay không."
Tạ Tấn từ đầu đến cuối trầm mặc nghe đến đó, đột nhiên nói: "Đã mời Tam công chúa, Bảo Phúc quận chúa cũng mời đến luôn đi."
Anh Quốc công phu nhân, Tạ Triêu Vân đều sững sờ, Bảo Phúc quận chúa, người cực giống Nhu Gia quận chúa?
Hai mẹ con nhìn nhau một cái, tâm tình đều rất phức tạp.
Tạ Tấn dường như không oán hận nói: "Bây giờ vị kia là Thục phi nương nương, nếu chúng ta chỉ mời Tam công chúa, có lẽ Thục phi sẽ nghĩ chúng ta khinh thường nàng."
Trước kia A Đào quận chúa rất hư, kỳ thật chỉ là cháu gái của một di nương, nhưng bây giờ, núi dựa của nàng biến thành sủng phi - Thục phi nương nương. Anh Quốc công phu nhân trong lòng hơi động, mặc kệ con trai có tâm tư hay không, lời nói con trai vừa mới nói kia quả thật có đạo lý.
Ngày thứ hai Anh Quốc công phu nhân tiến cung thỉnh an
Thái hậu, thuận tiện mời Từ Nhu Gia đi Quốc Công phủ làm khách. Từ Nhu Gia xin chỉ thị nhìn về phía ngoại tổ mẫu.
Thái hậu ở trong lòng thở dài một tiếng. Tạ Tấn là cháu trai nhà mẹ đẻ của nàng, chi lan ngọc thụ tài hoa hơn người, trước khi cháu gái trùng sinh sống lại thay đổi một cái thân phận, Thái hậu vẫn luôn xem trọng đôi thanh mai trúc mã biểu huynh muội này. Nhưng bây giờ, nàng đã chọn cho cháu gái một vị hôn phu tốt, cháu trai Tạ Tấn này, vẫn là nhanh định hôn sự đi. Đã muốn đoạn sạch sẽ, Thái hậu liền sẽ không để cho cháu gái đi phủ Quốc Công.
"Được thôi, ta cũng đã sớm muốn để A Đào đi phủ Quốc Công dạo một chút." Thái hậu cười đồng ý, sau đó mới hỏi: "Hoa yến định ngày nào?"
Anh Quốc công phu nhân cười nói: " Hôm hai mươi đó."
Thái hậu tính một cái, bỗng nhiên nhíu mày, quay đầu hỏi Từ Nhu Gia: "Trước đó tứ ca nói muốn tiếp ngươi cùng Vọng Ca đi Vương phủ của hắn dạo chơi, có phải cũng là ngày hai mươi không?"
Từ Nhu Gia:...
Lão hồ ly chính là lão hồ ly, lý do như vậy thôi, đã có thể khách khí từ chối lời mời của Anh Quốc công phu nhân, lại có thể thuận lý thành chương khiến cho nàng cùng Chu Kỳ gia tăng thời gian ở chung.
Đã vậy, nàng chỉ có thể làm ra thần sắc tiếc nuối phối hợp nói: "Tứ ca nói hắn hôm đó được nghỉ, rất rảnh nên muốn cùng chúng ta đi dạo vườn."
Thái hậu liền bất đắc dĩ nhìn về phía Anh Quốc công phu nhân. Anh Quốc công phu nhân lúc đầu cũng không hi vọng nhìn thấy vị Bảo Phúc quận chúa này đâu, nghe vậy chỉ khách sáo, liền không kiên trì nữa. Trở về phủ, Anh Quốc công phu nhân suy nghĩ một lát, cố ý gọi tới con trai nói việc này.
Tạ Tấn thần sắc thản nhiên: "Như thế rất tốt, ta cũng không muốn gặp nàng."
Nói xong liền đi. Nhìn bóng lưng ngạo nghễ của con trai, Anh Quốc công phu nhân cười khổ, đứa nhỏ ngốc, người trẻ tuổi có tí tâm sự đó, chả lẽ một trưởng bối không nhìn ra? Mà Tạ Tấn mới rời khỏi chính viện, mặt liền trầm xuống.
Nàng đã mười lăm tuổi, cô nương lớn như vậy còn muốn đi Vương phủ của Chu Kỳ, quan hệ huynh muội cũng nên tránh hiềm nghi đi chứ?
Quả nhiên là xuất thân thôn nữ, không biết xấu hổ là gì.
Nhưng mà vừa nghĩ tới nàng đi Trang vương phủ sẽ có thể cùng Chu Kỳ phát sinh cái gì đó không hợp quy củ, nghĩ đến Chu Kỳ lúc phi lễ nàng ta có thể sẽ ảo tưởng là Nhu Gia biểu muội, Tạ Tấn liền giận không thể nuốt xuống được, hận không thể lập tức liền để hình bóng kia biến mất vô tung vô ảnh.
Năm ngoái lúc ở rừng hoa mai đánh thua với Chu Kỳ, Tạ Tấn liền muốn giết chết A Đào. Hắn tưởng tượng rất nhiều trường hợp thích hợp để ra tay, nhưng mà trước đó Thái tử, tiên đế lần lượt qua đời, kinh thành đại biến, Thuần Vương nhảy lên làm tân đế, A Đào cũng đi theo tiến vào hoàng cung, ngày ngày ở bên người Thái hậu, Tạ Tấn căn bản không có cơ hội ra tay. Lần này muội muội đi thưởng hoa cúc cũng là cơ hội, bên trong phủ Quốc Công có rất nhiều chỗ nước, chỉ cần làm A Đào trượt chân rơi xuống nước, kể cả Thục phi nương nương truy cứu, phủ Anh quốc công cũng không sợ. Không nghĩ tới kế hoạch vẫn là rơi vào khoảng không.
Nghỉ ngơi ngày hôm đó, Tạ Tấn rời nhà sớm, mang theo gã sai vặt đi vùng ngoại ô du lịch mùa thu giải sầu. Cuối thu khí mát, phong cảnh rất đẹp, nhưng Tạ Tấn tâm phiền ý loạn, làm sao có thể thưởng thức.
"Thế tử, phía trước hình như là Hoài Vương."
Gã sai vặt đột nhiên tới gần hắn, chỉ về một chỗ ở bờ sông, nơi đó có người đang đợi thuyền. Quan hệ của Tạ Tấn và Hoài Vương cũng không tệ lắm, phát hiện Hoài Vương cũng nhận ra hắn, Tạ Tấn đành phải cười giục ngựa đi.
"Vương gia, Vương phi thật có nhã hứng."
Xuống ngựa, Tạ Tấn lịch sự hành lễ. Hoài Vương phi nhẹ nhàng cười một tiếng. Hoài Vương hôm nay là cố ý cùng thê tử đi ra ngoài, thuyền lập tức tới ngay, hắn mời Tạ Tấn:
"Hành Chi cùng chúng ta đi dạo không?"
Tạ Tấn đương nhiên sẽ không thèm mặt mũi của hắn.
Lên du thuyền, ba người ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm. Trò chuyện một chút, Hoài Vương chủ động hỏi hôn sự của Tạ Tấn. Tạ Tấn thần sắc ảm đạm.
Hoài Vương biết rõ tâm sự của hắn, mắt nhìn thê tử, hắn than thở nói: " Ngươi mãi mà vẫn không bỏ được Nhu Gia, sao ngươi không lấy Bảo Phúc quận chúa đi?"
Tạ Tấn mím môi. Một hình bóng, sao xứng làm vợ của hắn cơ chứ?
Tạ Tấn rất cao ngạo, Hoài Vương phi cũng có thể nghe, nhưng cùng Bảo Phúc quận chúa nói chuyện mấy lần, Hoài Vương phi thực sự cảm thấy Tạ Tấn có thể cân nhắc về đề nghị trượng phu, liền theo trượng phu tán dương Bảo Phúc quận chúa nói:
"Có lẽ là trong cõi u minh có sắp xếp, Bảo Phúc quận chúa chẳng những dung mạo cực giống Nhu Gia quận chúa, tài vẽ tranh cũng có phần giống như Nhu Gia quận chúa, năm ngoái nàng đưa ta một bức tranh Mẫu Đơn, Vương gia cũng khoe tranh nàng vẽ Mẫu Đơn so với Nhu Gia quận chúa vẽ là rất giống."
Tạ Tấn khẽ giật mình: "Nàng biết vẽ tranh?"
Hoài Vương nói tiếp nói: "Nếu như không phải bức Mẫu Đơn kia rất mới, lại đề lời chúc mừng tân hôn, ta cũng hoài nghi là Thái hậu đem tranh Nhu Gia vẽ đưa cho nàng."
Lông mày Tạ Tấn dần dần nhíu lại.
Nhu Gia biểu muội bảy tuổi đã học vẽ, mới mười ba tuổi đã luyện thành một tay vẽ rất tốt, A Đào chỉ là một cháu gái của đậu hũ Tây Thi, trong nhà bần hàn mới tới nhờ vả cô mẫu, loại điều kiện kia, A Đào làm sao có thể có nhàn hạ, có bạc mà học vẽ?
Mà nàng vào kinh về sau cơ hồ đều một mực ở Thuần Vương phủ, coi như một năm kia bên trong nàng lạy danh sư, cũng không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn liền vẽ ra bức họa cùng trình độ với Nhu Gia biểu muội. Ma quỷ xui khiến, Tạ Tấn nghĩ đến ngày hắn mới gặp A Đào.
Lúc ấy, hắn đã nghĩ Nhu Gia biểu muội một lần nữa đã sống lại. Một lần nữa sống lại...
Tim Tạ Tấn đột nhiên đập nhanh hơn. Có lẽ, A Đào thật sự chính là Nhu Gia biểu muội?
Chỉ có như thế, mới có thể giải thích vì sao A Đào gan lớn như vậy, mới có thể giải thích nàng giống khí độ của Nhu Gia biểu muội tôn quý. Nhưng nếu như A Đào thật là Nhu Gia biểu muội, vì sao nàng không chịu nhận hắn, còn...
Tạ Tấn lắc đầu, phủ nhận mình suy đoán hoang đường. Làm sao có thể cơ thế?
Suy nghĩ giống cỏ dại trong đầu sinh trưởng không cách nào ngừng, Tạ Tấn đột nhiên nhìn về phía Hoài Vương phi, thỉnh cầu nói: "Vương phi, ta có thể mượn bức Mẫu Đơn kia xem xét được không?"
Trong mắt nam nhân giống như bắt lửa, Hoài Vương phi có chút bị Tạ Tấn hù dọa, nàng không thể nào hiểu được vấn đề của Tạ Tấn, nhìn thì đã có sao, hắn có thể từ một bức Mẫu Đơn mà đoán được ra cái gì?
Bất quá, lời nói là nàng cùng trượng phu khen, Hoài Vương phi gật gật đầu, nói: "Thế tử nếu rảnh, có thể đến Vương phủ xem."
Cùng lúc đó, Chu Kỳ phụng mệnh Thái hậu đem Từ Nhu Gia, Vọng Ca dẫn tới Trang vương phủ của hắn. Từ Nhu Gia cùng Vọng Ca ngồi trên chiếc xe ngựa, nhũ mẫu, các cung nữ ở bên cạnh đi theo. Xe ngừng, Chu Kỳ ôm Vọng Ca xuống xe, sau đó nhìn về phía Từ Nhu Gia đang thò đầu ra. Hai người hôn sự cơ bản đã định, nhưng trừ Thái hậu, việc này không còn người gì khác biết được, cho nên, nở bên ngoài xem ra, hiện tại bọn họ chỉ là một đôi huynh muội.
Chu Kỳ có chút do dự có nên tự mình dìu nàng xuống xe, cũng không phải để ý các tùy tùng nghĩ như thế nào, mà là sợ nàng cảm thấy quá đường đột.
Từ Nhu Gia thấy Chu Kỳ đứng tại trước xe không đi, liền lo lắng hắn lại gần, vội vàng hướng Ngọc Băng đưa mắt liếc qua một cái. Ngọc Băng liền tiến lên dìu nàng xuống xe. Từ Nhu Gia nhẹ nhàng thở ra, ngoại tổ mẫu a ngoại tổ mẫu, thật sự là rất ưa thích trêu cợt người khác.
Tiến vào Vương phủ, ba người đi nhà chính nghỉ ngơi một lát, sau đó liền bắt đầu đi dạo. Từ Nhu Gia ngoài ý muốn phát hiện, toà Trang vương phủ này so trước đó cữu cữu để lại còn lớn hơn chút, trong vườn tạo cảnh rất giống Giang Nam, thanh u lịch sự tao nhã.
Đi tới đi tới, đột nhiên khuôn mặt nhỏ của Vọng Ca đỏ lên, muốn đi vệ sinh. Nhũ mẫu liền dẫn tiểu chủ tử về chính viện bên kia thu thập.
Từ Nhu Gia cũng muốn đi, Chu Kỳ lại ngăn lại nàng nói: "Ngũ đệ tự có nhũ mẫu chiếu cố, biểu muội tiếp tục theo ta thưởng vườn đi."
Từ Nhu Gia cảm thấy không ổn, nhưng vào lúc này, Chu Kỳ bỗng nhiên thấp giọng nói: "Nàng xem kĩ một chút, nếu muốn thay đổi gì, cứ việc nói cho ta."
Từ Nhu Gia:...
Cữu cữu còn chưa có tứ hôn đâu, hắn đã đem nàng xem như nữ chủ nhân của cái Vương phủ này rồi?
Thật sự là có chút thụ sủng nhược kinh nha!
Tác giả có lời muốn nói: hừ hừ, tứ ca vẫn luôn tính toán sâu xa
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]