Tiết nguyên tiêu, trăng thanh gió mát khiến cho lòng người thêm phần sảng khoái.
– Công tử, đằng trước có hội hoa đăng kìa.
– Ta qua đó xem đi.
Hai nam tử trẻ tuổi thân vận xiêm y cao quý, rõ ràng là con nhà quý tộc đang cố lách mình khỏi đám đông mà tiến lên phía trước.
Nếu ta để ý kĩ hơn thì một trong hai vị nam tử ấy có dung mạo phi thường diễm lệ đủ khiến cho các cô nương xung quanh phải ghen tỵ vì không sánh được với vị công tử này. Còn về người còn lại tuy bề ngoài cũng thập phần cao trọng nhưng lại kém đi phần nào khí chất cao sang so với vị bạch diện công tử kia.
– Công tử xin cẩn trọng, đề phòng trong đám đông có thích khách trà trộn.
– Ngươi khéo lo. Luận về võ công thì chẳng lẽ ngươi không thể đánh lại những tên thích khách cỏn con đó sao?
– Nô tài không dám…
– Cái gì mà nô tài ở đây?
Đôi mắt diễm lệ khẽ liếc nhìn khiến cho toàn thân kẻ đối diện không rét mà run.
– Vậy công tử… Định sẽ chừng nào quay về ạ?
– Quay về à? Ta chơi còn chưa đã mà.
– Nhưng nếu hoàng… À Hoàng lão gia biết được sẽ không hay đâu.
– Hahaha cha ta sẽ không quan tâm đâu. Mà nếu gặp chuyện không may đi nữa thì ta sẽ đi năn nỉ mẫu thân, không lo, không lo.
– Người ỷ lại vào hoàng… Hoàng phu nhân thế thật không tốt chút nào hết a,,,,
Thật khổ, nếu tiểu Ngọc mà nghe được danh xưng của mình bỗng chốc lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-cung/1349150/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.