Tôi tên Hạ Minh Ngọc, năm nay tôi vừa tròn hai mươi ba tuổi, hiện tôi đang là bác sĩ thực tập tại một bệnh viện nổi tiếng tại Hồng Kông. Xin đừng thắc mắc vì sao tôi chỉ vừa hai mươi ba tuổi mà lại có thể làm được bác sĩ, vì tôi đã học nhảy lớp. Dường như với các bộ môn thiên về y học tôi luôn có một niềm hứng khởi lạ kì… Nhờ vậy nên tôi có được tấm bằng loại ưu khi ra trường và được nhận ngay vào làm thực tập sinh tại bệnh viện này.
Tuy nói rằng đây là bệnh viện có tiếng nhưng nó luôn trong tình trạng thiếu bác sĩ trầm trọng. Vậy nên có những khi tôi phải trực tiếp đứng ra cấp cứu cho bệnh nhân. Người già có, trẻ con có… Hầu hết khi đến bệnh viện họ đều mong muốn người thầy thuốc có thể nhanh chóng giúp họ chữa lành bệnh. Hiểu được vai trò và trách nhiệm nặng nề của người thầy thuốc nên tôi chẳng có giây phút nào là không tự nhủ với lòng là phải làm hết khả năng của mình, phải đặt trọn tâm tư vào việc chữa trị cho bệnh nhân, không được sơ suất dù chỉ là một việc làm nhỏ nhất…
………………………………
Như mọi khi vào ngày thứ hai đầu tuần tôi sẽ phải trực ca đêm. Nhưng trong tuần rồi vì một sự thay đổi nhỏ trong nguồn nhân sự nên tôi đã phải trực luôn vào ngày thứ tư.
Có lẽ vì vậy nên tôi đã có dịp được gặp một nữ bệnh nhân kì lạ.
Hôm đó khi đồng hồ lớn tại bệnh viện đã điểm mười hai giờ đúng thì bỗng đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-cung/1349142/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.