*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây chính là mẫu thân con…. Đích thị là nàng rồi….
Hạ đại nhân kinh hỉ vô cùng khi đón nhận bức họa từ tay Minh Ngọc.
– Con biết cha sẽ ngạc nhiên khi thấy nó… Ngay chính hài nhi cũng vậy, con không ngờ rằng đến thời điểm này mà bức họa vẫn còn tồn tại… Quả thật họa rất có thần, khả dĩ đó chính là do hoàng đế…
– Phải, ngày xưa chính đương kim thiên tử đã nhân cơ hội các quý phi thưởng nguyệt tại Thanh Tâm đình mà vẽ ra chân dung bích họa của nàng. Vốn dĩ hoàng đế rất yêu quý nàng, nhưng mẫu thân con lại chẳng hề động tâm với ngài…
– …………..
– Nếu nàng còn tiếp tục ở lại trong hậu cung thì đúng thật là một bi kịch…
– Dạ phải, hậu cung tranh sủng lại thêm những thị phi… Quả thật còn khó sống hơn cả những nơi sơn cùng thủy tận.
– Cái bi thương giữa chốn phù hoa thật khiến cho chỉ người trong cuộc mới có thể nhìn thấu…
Minh Ngọc nhẹ gật đầu tán đồng.
Để rồi đôi mắt người cha già ánh lên nét nhìn u uất, ông khẽ thở dài như đang xót thương cho số phận nghiệt ngã của hài tử nhỏ.
– Giờ đây ta phải gọi con một tiếng hoàng hậu….
– Thưa, xin cha đừng dùng từ ngữ ấy. Hài nhi nghe không quen.
Minh Ngọc đỏ mặt lắc đầu.
– Con có yêu hắn không?
– ………….
Minh Ngọc bị phụ thân hỏi bất thình lình làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-cung/1349139/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.