Nhưng trở lại với thẩm cung của Hạ Minh Châu, lúc này nàng đang bận thay xiêm y mới.
– Bẩm nương nương, hôm nay người định cài trâm vàng hay trâm ngọc?
– Em nói xem Như Ý…
– Nô tỳ nghĩ nên dùng trâm ngọc, vì ngọc thể hiện rõ được tình cảm của người mang nó, còn trâm vàng thì có vẻ cao quý hơn nhưng không bày tỏ được tình cảm.
– Ừ. Em nói đúng. Mà này, chẳng phải ta đã dặn em là đừng cứ mãi xưng hô nô tỳ hoài sao?
– Dạ, nô tỳ xin lỗi nương nương, tại nô tỳ quên mất.
– Đó, lại nô tỳ nữa rồi.
Minh Châu làm mặt giận.
– Dạ…..….. Em……em xin lỗi nương nương….
Lúc này nàng mới chịu mỉm cười, rồi nàng tiếp tục nhìn ngắm gương mặt mỹ lệ của mình trong gương.
– Trong ngày hôm nay ta cần phải thể hiện rõ tình cảm của ta đối với hoàng thượng.
– Dạ vâng.
Như Ý mỉm cười và nhẹ chải tóc cho nữ chủ nhân.
– Em chải đầu đẹp lắm. Thật không uổng cho em là cung nữ được hoàng hậu yêu mến nhất.
– Dạ thưa nương nương, em may mắn được các nương nương và hoàng hậu đoán thương đến chứ em nào có tài cán gì đâu. Em nào dám sánh bằng tỷ tỷ Ngũ Phúc chuyên hầu hạ bên cạnh nương nương.
– Ngũ Phúc tốt thì có tốt nhưng khờ khạo quá. Còn em, em thông minh hơn nhiều. Nhất là việc em dặn ta hãy thử đi đến hồ Thu Nguyệt vì nếu có cơ may thì sẽ gặp được vua. Và cũng nhờ em mà ta nhanh chóng lấy được lòng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-cung/1349117/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.