Chương trước
Chương sau
Không đêm nào là nàng không nằm gác tay lên trán cố nhớ lại nguyên nhân mình vượt thời gian, nhưng kết thúc luôn là một trận đau đầu như chết đi sống lại, rồi thiếp đi lúc nào không biết.
Trong giấc mơ của nàng, đôi khi là một chiếc cầu đá nhỏ, đôi khi là một vườn hướng dương vàng rực, đôi khi lại là một căn phòng trong bệnh viện, với một người thanh niên ngồi xoay lưng lại với nàng. Tất cả đều tạo cho nàng một cảm giác rất quen thuộc, nhưng đến khi tỉnh dậy, nàng không hề có chút ấn tượng rằng đó là những nơi mình đã đi qua.
Một ngày của nàng, chỉ có ăn, ngủ, đi dạo, và đọc sách. Yên bình đến ngỡ ngàng, tẻ nhạt đến chán chường. Đêm ấy, nàng quyết định ở lại hoàng cung, cũng chẳng biết là đúng hay sai. Thôi thì cứ ôm hy vọng tìm được manh mối trở về nhà để tự an ủi bản thân mình vậy.
Mùa hè ve kêu ra rả, chợp mắt một chút cũng không xong. Nàng ngước nhìn lên cây, tặc lưỡi, “Chắc chúng nó đến kì động dục.”, rồi lại mang sách ra cặm cụi ngồi học chữ. Cũng nhờ việc ái ân nồng nhiệt của bọn ve, chưa đầy một tháng, nàng đã có thể tự đọc từ đầu đến cuối quyển sách mà không cần nhờ Trường Đông nữa. Không truyện, không TV, không Internet, nàng đành lấy mối quan hệ của hoàng đế, vương gia, cùng với tên Nguyên phi bán nam bán nữ ra làm đối tượng sáng tác truyện boylove. Lẽ ra nàng định cho Lê Ứng Thiên và Lê Nguyên Phong làm seme, Nguyên phi làm uke. Nhưng nghĩ lại thì như thế thường quá, nàng đổi lại Lê Ứng Thiên làm uke, Lê Nguyên Phong và Nguyên phi làm seme.
Trong truyện của nàng, mối tình của Lê Ứng Thiên và Lê Nguyên Phong là chủ đạo, còn Nguyên phi là người thứ ba độc ác, rắp tâm chia uyên rẽ thuý. Sợ gặp rắc rối, nên nàng không dám viết ra giấy. Chính vì bị ức chế như vậy, nên thỉnh thoảng nội dung câu chuyện tình lâm ly ấy lại xâm lăng giấc ngủ của nàng.
“Nguyên Phong, huynh yêu đệ…”
Lê Ứng Thiên là nhân vật nàng vô cùng tâm đắc, nên nàng toàn mơ mình hoá thân vào vai của hắn. Là một hoàng đế, hắn hiểu rất rõ luân thường đạo lý, nhưng vẫn không dứt được thứ tình cảm ma quỷ đối với hoàng đệ của mình, lúc nào cũng cố đắm mình trong rừng cung tần mỹ nữ để tự dối gạt bản thân. Cho đến tận lúc Lê Nguyên Phong dồn hắn vào góc tường, hung hăng xé bỏ long bào của hắn, bắt hắn đối mặt với cảm xúc thật của mình, tình yêu kia mới như sóng cuộn trào.
Lê Nguyên Phong đứng chôn chân tại chỗ, bàn tay đặt trên tấm màn như bị đóng băng.
Tại sao lại là ‘Huynh yêu đệ’?
Hắn một tay lay nàng dậy, một tay bịt miệng nàng, giọng u ám như quỷ câu hồn.
“Nói, ngươi vừa mơ thấy cái gì?”
Lúc ngơ ngác mở mắt ra, nàng cứ tưởng mình bị người ta ám sát. Đừng nói là kêu cứu, ngay cả thở cũng khó khăn.
“Trong đầu ngươi rốt cuộc chứa cái gì?”
Vừa bịt miệng nàng vừa hỏi, hắn nghĩ nàng có khả năng trả lời bằng sóng não sao?
“Anh uông ôi a i, ôi ông a ên âu.”
(Anh buông tôi ra đi, tôi không la lên đâu.)
Có đầu thai mười tám kiếp, nàng cũng không bao giờ quên giọng nói của tên hentai yêu nghiệt hại nước hại dân này. Đã biết hắn là ai, dĩ nhiên nàng sẽ không manh động mà tri hô cho người khác xông vào. Nếu người ta phát hiện ra hắn và nàng nửa đêm nửa hôm ở cùng một chỗ, người gặp rắc rối trước tiên chính là nàng. Hậu cung là chốn thị phi, chuyện gì cũng có thể thêu dệt cho rối tung rối mù lên được.
Bàn tay hắn dần dần thả lỏng.
Nhân lúc hắn lơ là phòng ngự, nàng liền chụp lấy tay hắn cắn thật mạnh vào. Vết cắn sâu đến nỗi, lúc hắn giật được tay ra, nàng tưởng răng mình cũng đi theo tay hắn mất rồi.
“Nếu ta báo cáo nghi vấn về thân phận của ngươi lên hoàng huynh, ngươi nghĩ lực lượng mật thám của Lạc Việt có thể khai quật bao nhiêu bí mật?”
Quả nhiên màn kịch ở đình Phong Nguyệt của nàng không lừa được hắn. Có trách thì trách nàng lúc đầu đã đánh giá hắn quá thấp, để lộ cái đuôi của mình cho hắn nắm.
“Nếu anh muốn báo thì đã báo lâu rồi.”
Hắn đã mạo hiểm đột nhập phòng nàng lúc nửa đêm thì mục đích không chỉ đơn giản là muốn bứt bông. Đã nắm trong tay một bí mật lớn như thế, hắn chắc chắn còn mong đợi nhiều lợi ích từ nàng. Chính vì dám chắc giá trị của mình không nhỏ nên nàng mới liều lĩnh cắn tay hắn trả đũa như lúc nãy.
“Ta phải trả thù.” Hắn gằn giọng.
Nàng nghe đến đấy, cũng hơi chột dạ. Biết đâu lòng dạ hắn không sâu như nàng nghĩ, chỉ bị cắn một lần là đã điên tiết, có thể gây ra bất cứ chuyện gì.
“Anh định trả thù sao đây?” Nàng giả vờ bình thản.
“Ta sẽ bắt nạt ngươi.”
Là nàng nghe nhầm, hay là hắn nói nhầm? Hắn tưởng mình là nhân vật công tử con nhà giàu trong truyện thần tượng học đường sao? Trả thù bằng cách bắt nạt nàng?
“Lúc nãy ngươi đã mơ thấy những thứ nhảm nhí gì?” Hắn đột ngột đổi chủ đề.
“Giấc mơ của tôi mà anh cũng quản?”
“Ngươi mơ thấy ta, ta phải quản.”
Nàng không nói, nhất định không thể nói, nếu không thể nào hắn cũng sẽ tăng mức độ bắt nạt gấp đôi.
“Kể từ cái búng tay này…” Hắn vừa nói vừa búng tay ‘chốc’ môt cái. “Cuộc đời bị bắt nạt của ngươi chính thức bắt đầu.”
Nói xong, hắn mút lấy môi nàng thật mạnh rồi phóng qua cửa sổ biến đi mất dạng. Đến lúc định thần lại, nàng mới biết là mình vừa bị cưỡng hôn.
Hắn bỏ đi mà không hề đưa ra một điều kiện nào để không công khai bí mật kia, vậy đêm nay hắn đến cung Trường Lạc rốt cuộc để làm gì?
Hắn không phải kẻ ngốc, trừ khi hắn có giấy chứng nhận thần kinh có vấn đề, nàng không tin chỉ vì muốn trêu đùa nàng mà hắn lại mạo hiểm đến đây. Hắn là người trong triều đình, nàng là người trong hậu cung. Nếu hắn thật sự có ý đồ phía sau, thì đó là phục vụ việc của triều đình, hay là việc của hậu cung?
Xem ra những ngày vừa qua nàng đã quá lơ là trước cảnh sóng yên biển lặng, mà quên rằng cung đình là nơi giết người không cần đao kiếm.
*******
Những ngày tháng bình lặng của nàng rồi cũng trở thành quá khứ. Thái hậu và Liên phi kết thúc chuyến lễ Phật ở núi Yên Tử, đã khởi hành trở lại hoàng cung. Nàng là hoàng hậu, phải đứng ra chuẩn bị cho buổi nghênh đón lần này. Hai người đàn bà và một con vịt đã là một cái chợ. Ba người đàn bà cùng một gã bán nam bán nữ, có lẽ sẽ là một bãi chiến trường.
Đối với việc dàn xếp hậu cung, Trường Đông là cánh tay đắc lực của nàng. Dù là thông tin từ lúc Trần Lâm Nguyệt nhập cung, hay lúc Lê Ứng Thiên chưa lên ngôi hoàng đế, cô ta đều có thể kể vanh vách cho nàng. Dù vậy, nàng vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng Trường Đông. Đã vài lần nàng đi đường vòng, hỏi về lý do Trần Lâm Nguyệt nhập cung, nhưng cô ta luôn từ chối trả lời. Điều đó chứng tỏ cô ta chỉ phục tùng mệnh lệnh từ Vampire chứ không phải từ Trần Lâm Nguyệt. Nhất cử nhất động của nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cô ta báo với Vampire.
Để qua mặt hậu cung, nàng cần Trường Đông đứng phía sau. Để qua mặt Trường Đông, dĩ nhiên, nàng cũng cần hậu thuẫn.
‘Ngươi nghĩ ta sẽ giúp ngươi?’
‘Nếu bí mật của tôi người người đều biết, anh nắm nó trong tay cũng chỉ là một thứ vô giá trị mà thôi.’
Có gian phu, không thể không dùng.
Suốt ba đêm liền, hắn đến phòng nàng, lấn nàng vào tận vách tường mà ngủ đến nửa đêm. Không tranh thủ khai thác hắn, lấy gì bù đắp cho những giấc ngủ không trọn vẹn của nàng?
Nhắc tới gian phu, nàng mới nhớ đến vị phu quân danh chính ngôn thuận của mình. Lâu ngày không gặp nên nàng gần như đã quên mặt hắn. Nếu hắn không mặc long bào, chắc nàng cũng chẳng để mắt tới hắn làm gì.
Thật ra, nếu chịu nhìn kĩ một chút, sẽ thấy Lê Ứng Thiên là một người đặc biệt.
Nước da nâu đồng, mái tóc xoăn dài, đôi môi dày, đôi mắt sâu hút, đó là những gì nàng không thể nhìn thấy nơi bất kì người đàn ông nào khác ở Lạc Việt này. Có lẽ vì vậy mà con đường chính trị của hắn không thuận lợi. Nho giáo đã ăn sâu vào tầng lớp quý tộc Lạc Việt, cái gì giống Phi Long hoàng triều thì được xem là tốt, giống Phồn Lư thì bị cho là man di mọi rợ. Hắn là vua, nhưng lạc lõng ngay giữa chính những thần tử tung hô vạn tuế với mình.
Đáng thương như thế, làm uke là thích hợp. Phải có một người nhìn ra sự yếu đuối trong tim hắn, chở che cho hắn, trở thành cây cao bóng cả để hắn nương tựa suốt cả cuộc đời.
Bước ra khỏi vòng suy nghĩ lẩn quẩn của mình, nàng chợt giật mình khi nhận ra ánh nhìn của hắn đang hướng về nàng.Để hắn không chú ý đến mình, nàng phải giả vờ như đang nhìn … tên thái giám sau lưng hắn. Tên thái giám cầm cái tráp đi qua bên phải, nàng nhìn qua phải, hắn bước xuống bậc thang, nàng nhìn xuống bậc thang. Hừ, hoàng đế thì có gì lạ, thái giám mới thú vị chứ.
“Cung nghênh hoàng thái hậu hồi cung!”
Sau tiếng thông báo lảnh lót của viên thái giám, tất cả triều thần như cơn sóng quỳ xuống thành hai hàng dài. Động tác đều đặn, phối hợp nhịp nhàng.
“Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Hiếu Đức hoàng thái hậu, em gái của Hình Bộ Thượng Thư họ Nguyễn là mẹ đẻ của Duy Khánh hoàng đế, tức người đã truyền ngôi cho Lê Ứng Thiên. Như nhiều cựu mỹ nữ hậu cung khác, tuy bà ta đã ngoài tứ tuần, nhưng vẫn giữ được nhiều nét mĩ miều thời trẻ.
“Thần thiếp thỉnh an thánh thượng. Chúc thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Người phụ nữ phía sau thái hậu quỳ xuống trước Lê Ứng Thiên. Không khó đoán ra cô ta là Liên phi. Làn da trắng nõn mịn màng, đôi mắt trong suốt không chút gợn sóng, suối tóc đen tuyền, đầy đủ tiêu chuẩn của một mỹ nhân cổ đại.
“Thái hậu đường xa vất vả, thần thiếp đã sai ngự thiện phòng chuẩn bị ba mươi món chay để làm lễ tẩy trần cho người.” Nàng lễ phép quỳ xuống, có bao nhiêu đoan trang, hiền thục đều phô ra cả.
“Hoàng hậu không nên tốn kém như vậy.” Bà ta đáp lại, miệng chê tốn kém nhưng gương mặt lại đầy vẻ hài lòng.
Cung nữ thái giám đi theo thái hậu lần này ai cũng được nàng cho một phong bao đỏ. Riêng thái hậu, quà tặng là một chuỗi tràng hạt bằng ngọc phỉ thuý, viên nào viên nấy trong suốt, hoàn hảo không tì vết. Liên phi cũng được tặng một chiếc trâm vàng đính dạ minh châu lớn vô cùng quý giá.
Trước đây Trần Lâm Nguyệt dùng tiền như thế nào thì giờ nàng cũng làm y như vậy. Nếu không có người anh là đại gia siêu cấp, đúng là không biết đào đâu ra đủ tài nguyên cho việc lấy lòng người trên kẻ dưới này. Làm dâu đã khổ, làm dâu hoàng tộc càng khổ gấp trăm lần.
Những câu nói mang tính lễ nghi nàng đã được Trường Đông luyện trước, nên suốt bữa ăn cũng không gặp rắc rối gì. Thái hậu và Liên phi đều có vẻ hài lòng với bữa tiệc hôm nay, riêng Lê Nguyên Phong và Lê Ứng Thiên lại không có biểu hiện gì gọi là hứng thú, có lẽ do trước giờ quan hệ giữa họ và thái hậu chỉ mang tính hình thức mà thôi.
‘Xoảng’
Trường Đông ngã nhào, chậu nước rửa tay bằng bạc lăn long lóc trên sàn, nước bắn tung toé lên hài thái hậu.
“To gan!” Thái hậu đùng đùng nổi giận.
“Nô tì biết tội, xin thái hậu khai ân!” Trường Đông vội vàng quỳ xuống. Nàng ta cũng biết việc mình gây ra hậu quả không nhỏ.
“Thái hậu, là thần thiếp dạy dỗ không nghiêm. Thái hậu tâm như bồ tát, xin người nương tay với Trường Đông.” Nàng cũng quỳ xuống, ánh mắt thiết tha cầu khẩn.
Bốn chữ ‘tâm như bồ tát’ của nàng, chính là để nhắc nhở thái hậu không nên sát sinh, làm ô uế tượng bạch ngọc quan âm mới thỉnh về.
“Nô tì của ngươi, ngươi tự xử lý đi!” Thái hậu phất tay áo, có vẻ đã nguôi giận phần nào.
“Người đâu, giam Trường Đông vào phòng tối nửa tháng, ba ngày không cho ăn cơm!” Nàng ra lệnh.
Trong tích tắc, Trường Đông bị đưa ra ngoài. Lúc ra đến cửa, nàng ta oán hận liếc nhìn Lê Nguyên Phong.
Bên dưới gầm bàn, Lê Nguyên Phong đá nhẹ chân nàng một cái.
Vở kịch hôm nay, trước là để dò la Lê Nguyên Phong đối với nàng có bao nhiêu hứng thú, sau là tạo cho mình thời cơ để thử cách rời khỏi hoàng cung.
Không hiểu sao, lúc tan tiệc, nàng luôn cảm giác ánh mắt Lê Ứng Thiên cứ dán vào mình.
Chú thích:
Seme: người đóng vai trò người nam trong truyện đồng tính nam, tương đương với “công”.
Uke: người đóng vai trò người nữ trong truyện đồng tính nam, tương đương với “thụ”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.