Tuyết tan, hoa nở…
Rừng đào chìm trong giấc ngủ hai mươi năm, cuối cùng đã hồi sinh.
“Ngươi nhìn xem, đúng là chỉ cần ta chết, vạn vật liền vui như vậy.”
“Không chỉ con người, mà ngay cả chim chóc hoa cỏ, tất cả đều rất ghét ta.”
“Chỉ có ngươi là nói yêu ta…
Nhưng cuối cùng, ngươi lại gạt ta.”
Tuyết tan, hoa nở…
Cũng ngày ấy, nữ nhi mà hắn yêu thương nhất đã ngồi bên gốc anh đào, dùng máu của mình điểm lên lớp tuyết trắng tinh.
“Ngươi vẫn nhớ nơi này sao?”
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chính là ở đây.”
…
….
…….
Khi ấy, nàng vẫn còn là một tiểu công chúa bảy tuổi, ngày ngày sống giữa bốn bức tường tối tăm trên toà tháp ẩn giữa rừng đào.
Lúc đưa tay đỡ lấy đứa trẻ lao xuống từ ngọn tháp, hắn không hề biết rằng, mình đã gián tiếp hại chết hàng vạn sinh linh.
Thần dân của hắn,
Thần dân của nàng,
…Và cả vị hôn thê mà hắn chỉ có thể gặp một lần duy nhất.
“Ta thích ngươi. Ngươi nhất định phải chờ ta.”
Mười ba năm sau, hắn gặp lại nàng.
Chiến bào uy nghi, ánh cười như lửa.
“Tỷ phu, mười ba năm qua, không ngày nào là ta không mong gặp lại ngươi.”
…
Gió miên man lướt qua làn tóc mây.
Năm xưa, nàng từ trên ngọn tháp đáp xuống vòng tay hắn, cũng mông lung như một cánh hoa đào bay trong gió.
“Ta biết ngươi rất hận ta, nên ta không cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-cung-ky-ngo/2881128/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.