Editor: Vân Nghiên 
“Thanh thủy xuất phù dung!” ( Nước trong xuất hiện hoa phù dung-Lý Bạch) 
“Dục trì xuất lõa nữ” (Nơi bể tắm có nữ nhân lõa thể) 
“……….. Cùng tắc độc thiện kỳ thân” (Cùng đường thì nên lo lấy thân mình-Mạnh Tử) 
“Phú tắc thê thiếp thành đàn” (Giàu thì có nhiều thê thiếp) 
“Bồ…. Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi” (Rượu ngon trong chén dạ quang) 
“Kim ngân tài bảo nhất đại đôi” (Vàng bạc tài bảo một đống lớn) 
“Ngô, ngô, ngô…….. Sinh dã hữu nhai” (Sự sống là hữu hạn) 
“Nhĩ tử dã vô biên” (Ông có chết cũng chẳng ai cấm) 
Câu thơ đối đến chỗ này, sắc mặt lão nho được Hàn Lâm Viện điều đến dạy các hoàng tử công chúa đã xanh mét, ông vừa buồn vừa hận vừa khổ vừa oán nhìn chằm chằm vị thiếu niên từ ngày đầu tiên chuyển tới đã cùng ông đối nghịch, chỉ cảm thấy bản thân đã tức giận tới mức không thể tức giận hơn được nữa. 
Trái ngược với vẻ mặt của lão nho, Lật Xuyên quận vương A Kiêu lại càng thêm đắc ý dào dạt, mặt đầy xuân sắc thật cân xứng với một thân áo quần màu hồng nhạt, đó chắc chắn sẽ là một tiểu cô nương đến tuổi dậy thì —— nếu như hắn không mở miệng làm bại lộ thanh âm đang trong thời kỳ biến dạng dần thành vịt đực của mình. A Kiêu thấy đã đùa đủ rồi, chỉnh đốn mặt mũi, chuẩn bị an ủi lão tiên sinh một chút, tỏ vẻ bản thân cũng không phải kẻ không học vấn không nghề nghiệp. 
“Ha ha, vừa rồi là tiểu vương đắc tội, chỉ là nói đùa thôi, tiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-cung-gia-duong-su/210215/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.