Chương trước
Chương sau

Trời vừa sẩm tối thì cả bảy người đã về đến trấn An Bang. Thiên Ân và hai nữ hộ vệ xuống ngựa rồi dìu bốn người kia vào bên trong. Căn nhà nhỏ nơi Ngọc Dao ở đã mở sẵn cửa, còn nàng thì cứ đi qua đi lại bồn chồn không yên. Có tiếng ngựa hí ngoài cổng, vừa nhìn thấy Thiên Ân và hai nữ hộ vệ, Ngọc Dao đã mừng quýnh chạy ra. Nhưng chưa kịp hỏi han thì cả ba đã quỳ khuỵu xuống:
- Bọn thuộc hạ vô dụng, nên không thể nào...!
Ngọc Dao vốn đã lường trước được chuyện này, nàng chỉ thở dài:
- Các ngươi đã làm hết sức mình rồi, ta còn chưa đa tạ các ngươi nữa là đằng khác.
Rồi nàng nhìn sang bốn người của gia tộc Nguyễn Trãi vừa mới trải qua cơn thập tử nhất sinh:
- Mọi người vào nhà nghỉ ngơi đi! Đi đường xa chắc hẳn cũng mệt rồi!
Trên gương mặt của từng người chẳng ai có chút sinh khí nhưng cũng miễn cưỡng vào trong. Rót mấy chung trà, ánh mắt Ngọc Dao thoáng vẻ buồn rầu:
- Nói vậy... Nguyễn Trãi đại nhân và những người khác...
Tứ phu nhân nghẹn ngào:
- Đáng lẽ lão gia là người nên đi mới phải, thật không ngờ... ông ấy lại hi sinh mình để chúng tôi được thoát!
- Nguyễn Trãi đại nhân muốn duy trì giọt máu của mình, đó là lẽ hiển nhiên. Chỉ không biết là... thái hậu có tiếp tục thi hành bản án hay không!
Thiên Ân nói, giọng căm phẫn:
- Nhìn sắc mặt của thái hậu lúc đó, thêm nữa bà ta lại là người vô cùng tàn bạo, có lẽ không dễ gì bỏ qua!
Ngọc Dao gạt đi nỗi xót xa trong lòng, cố động viên mọi người cũng như động viên chính mình:
- Dù sao gia tộc Nguyễn Trãi vẫn chưa bị tận diệt, điều đó cũng đáng an ủi phần nào. Đại nhân đã không tiếc sinh mạng để ọi người được sống thì mọi người không được làm ông ấy thất vọng! À phải rồi, thế còn tam phu nhân cũng...
Ngũ phu nhân nói:
- Bà ấy bị xử dìm nước , nội trong hôm nay cũng sẽ thi hành bản án!
- Không ngờ... - Ngọc Dao phẫn uất. - Thật không ngờ thái hậu lại có thể dã man đến vậy!
Hai nữ hộ vệ cũng lên tiếng:
- Ngô Tiệp dư, bây giờ quân triều đình đang truy đuổi gắt gao những người còn sống sót trong gia tộc Nguyễn Trãi, nương nương định bước tiếp theo sẽ làm thế nào?
- Ta nghĩ cần phải ổn định nơi ở trước. - Nàng quay sang nói với bốn người được cứu. - Thay vì ở cùng một chỗ, ta thấy các vị nên ở phân tán ra nhiều địa điểm, như vậy sẽ gây khó khăn cho quân triều đình. Đợi khi tình hình bớt căng thẳng, Ngũ thúc thúc và Tam ca, hai người sẽ đưa tứ phu nhân và ngũ phu nhân đi tìm nơi ở để họ có thể định cư trong những ngày sắp sinh, rồi phân tán đi nơi khác, tốt nhất là đừng bao giờ tiết lộ thân phận mình với bất cứ ai.
- Đa tạ nương nương đã cứu giúp! - Ngũ phu nhân cảm kích nói.
Thấy mọi chuyện đã phần nào êm đẹp, Thiên Ân đặt chung trà xuống, cầm kiếm đứng dậy, khi ngoài kia vầng trăng bắt đầu nhô lên cao.
- Ngô Tiệp dư, sứ mệnh của hạ nhân coi như kết thúc, hạ nhân muốn quay trở lại hoàng cung có chút chuyện.
- Cái gì? Ngài đã có cơ hội thoát, sao còn muốn quay lại đó làm gì? - Hai nữ hộ vệ vẻ ngạc nhiên.
- Thái hậu đã ra tay với Nguyễn Trãi đại nhân , mục tiêu tiếp theo bà ta cho rằng là mối hiểm họa chỉ e... là Dương phi. Hạ nhân muốn quay lại đó xem thế nào.
Ngọc Dao gật gù:
- Nhưng khanh làm sao để vào trong hoàng cung?
- Hạ nhân... cũng chưa biết nữa. Đợi khi nào vào kinh thành rồi mới tính!
- Khanh phải cẩn thận, nếu để sơ suất, chắc chắn thái hậu sẽ không để khanh toàn mạng.
- Phải rồi Thiên Ân tráng sĩ. - Hai nữ hộ vệ như vừa nhớ ra chuyện gì. - Nếu như có thể, hi vọng... tráng sĩ cứu thoát hai người này.
- Là ai vậy?
- Là hai quan thái giám ghi chép chuyện sinh nở và nhập cung của các phi tần - Đinh Phúc và Đinh Thắng. Họ là người thông báo với Nguyễn Trãi đại nhân về chuyện Bang Cơ thái tử - tức hoàng đế Lê Nhân Tông hiện nay không phải là con ruột của tiên đế. Lúc nãy khi sắp sửa hành quyết, Nguyễn Trãi đại nhân có buộc miệng nói rằng:" Ta hối hận trước đây không nghe lời Đinh Phúc và Đinh Thắng mà tố cáo bà". Theo như suy đoán của chúng tôi, nếu như thái hậu là kẻ dàn ra mọi chuyện, thì mục đích cũng là để che giấu chuyện này, hay nói cách khác, vụ án Lệ Chi Viên thực chất... là giết người diệt khẩu! Một mũi tên trúng hai đích, vừa đường đường chính chính lên ngôi thái hậu, vừa che giấu tội lỗi của mình, kế hoạch đã được thực thi theo ý muốn của bà ta.
- Như thế thì Đinh Phúc và Đinh Thắng...
- Hai người đó hiện giờ đang vô cùng nguy hiểm. Thái hậu có thể vì đề phòng bất trắc mà ra tay bất cứ lúc nào. Huống hồ... có lẽ họ đang nắm trong tay bằng chứng quan trọng, có thể minh oan cho Nguyễn Trãi đại nhân và tố cáo thái hậu.
Thiên Ân suy tính một lát rồi đáp:
- Thôi được, ta sẽ cố gắng! Không thể nào để bằng chứng rơi vào tay của thái hậu được!
Nói rồi chàng lặng lẽ bước ra ngoài, gió lạnh cứ đìu hiu thổi về trong đêm. Bước chân phong sương giữa dặm trường, ánh mắt ẩn chứa một niềm quyết tâm mãnh liệt. Tiếng ngựa chạy vụt đi trong đêm tối, gieo vào lòng người một nỗi khắc khoải. Cuộc chiến giữa thiện và ác thật sự đến bao giờ mới chấm dứt?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.