Bóng đèn khuya hắt hiu trong đêm tối, tiếng lá rơi đều, gió lùa ngọn tre nghe vi vút. Không khí lạnh lan tỏa, cái lạnh bên ngoài da thịt và cái lạnh trong lòng người, gieo một nỗi sầu miên man. Giọng hát của Ngọc Dao cứ đều đều đưa Tư Thành vào trong giấc ngủ:
"À... ơi ruộng đồng thanh thản nhà nông
Dẫu rằng khổ cực vợ chồng yên vui
Chi bằng phú quý ai ơi
Tưởng rằng sung túc ai đời khổ tâm... À... ơi..."
Rồi đột nhiên giọng hát im bặt, Ngọc Dao lắng tai nghe thử khi phát hiện có một vài tiếng động lạ trước sân chùa. Là những tiếng chân người, kèm theo đó là âm thanh vun vút như tiếng lưỡi kiếm lướt không khí. Đặt Nghi Dân vào nôi, Ngọc Dao hé cửa nhìn ra ngoài, có vài bóng đen di chuyển nhanh thoăn thoắt, trong đêm tối tựa những bóng ma vờn lượn. Cảm thấy có chút bất an, Ngọc Dao nghĩ thầm:
- Giờ này cổng chùa đã đóng rồi, còn ai có thể vào đây được, lẽ nào...
Trời đã gần nửa khuya, tất cả các ni sư đều đã ngủ say, chỉ có Ngọc Dao là vẫn còn thao thức. Cổng chùa không phải dễ qua, muốn vào được đây, ắt hẳn phải là người có khinh công thâm hậu. Nhưng bọn họ vào đây làm gì? Trong đầu Ngọc Dao bất giác nghĩ đến Thần phi, nàng chợt rùng mình:
- Chẳng lẽ... ả phái người đến đây truy sát mình?
Theo bản năng, Ngọc Dao bế Tư Thành trên tay, nhân tiện cầm lấy con dao trên bàn để tự vệ. Và không ngoài khả năng nàng dự đoán, có tiếng RẦM xé toạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-cung-day-song/1028505/chuong-25.html