Có những người, giết hắn, cũng coi như đã cứu hắn. Có những người, cứu hắn, lại chẳng khác gì giết hắn.
Bỗng nhiên, ánh sáng trong phòng vụt tắt, Phó Cẩm Họa đưa mắt nhìn về phía cửa, thấy một bóng người đi vào, nàng cả kinh, còn chưa kịp kêulên thì đã nhận ra, người đó chính là Chung Ngân Hoàng.
Chỉ thấy khuôn mặt người anh tuấn, trên trán đeo một miếng ngọc màuxanh biếc, lấp lánh ánh sáng, áo bào màu vàng lóa mắt mà uy nghiêm, đôimắt nhìn Phó Cẩm Họa một cách dò xét, như thể muốn nhìn thấu tâm cannàng.
Phó Cẩm Họa hơi sững người, thậm chí quên cả thỉnh an, may mà ChungNgân Hoàng cũng không giận, ngồi trên giường, nhìn Phó Cẩm Họa đang ômchăn, cười nhạt nói: “Trẫm nghe nói hôm nay nàng phải chịu ấm ức ởPhượng Loan cung, nên mới qua thăm nàng.”
“Thần thiếp hoảng sợ.”
“Tâm ý của nàng đối với hoàng hậu, trẫm cũng vô cùng cảm kích, nếu chỉ là như vậy…”
Chung Ngân Hoàng nói giữa chừng câu rồi bỏ đó, thêm một phần dò xétPhó Cẩm Họa, đôi mắt như đầm băng lạnh thấu xương, trong lòng Phó CẩmHọa run lên, hồi lâu mới cố làm vẻ yêu kiều, nói: “Thần thiếp một làmuốn nhờ Tế Dương vương đưa danh y vào cung chữa bệnh cho hoàng hậunương nương, hai là… muốn nhờ Tế Dương vương tìm tỳ nữ Vấn Nhạn của thần thiếp về, thần thiếp từ nhỏ đã ở bên cạnh cô ấy, tình cảm rất sâu sắc.”
Đáy mắt Chung Ngân Hoàng lóe lên một tia kinh ngạc, không biết vìngạc nhiên trước việc Phó Cẩm Họa nhờ cậy, hay là vì nàng lại chịu nóira tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-cung-cam-tu/59992/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.