Chương trước
Chương sau
Long Khánh Đế Không cần lên triều, sáng sớm đã chờ nhi tử, con dâu tiến cung kính trà cho hắn.

Chờ mãi, chờ đến mặt trời lên cao, Long Khánh Đế có chút sốt ruột, thái y nói thương thế của nhi tử vẫn không thể viên phòng, Quỳ nhi của hắn tuổi đã cao tối hôm qua không phải là đã nhịn không được, phóng túng rồi? (^-^)

Thiếu niên tham hoan, nghĩ tới đây, Long Khánh Đế càng hận hai tên thích khách kia hơn, lỡ như nhi tử đả thương nguyên khí, cũng là thích khách hại!

“Hoàng Thượng Hoàng Thượng, Vương gia, Vương phi tới rồi!”

Thạch công công vẫn luôn chờ đợi, cười chạy vào thông báo.

Long Khánh Đế tranh thủ thời gian chỉnh sửa vạt áo, uy nghiêm ngồi trên bàn phê duyệt tấu chương, nhi tử biết rõ hắn diễn xuất, nhưng con dâu đã từng là biểu chất nữ không biết, Long Khánh Đế vẫn muốn giả dáng vẻ chuyên cần chính sự.

Thạch công công đi bên ngoài mời Triệu Quỳ, Cố Loan tiến đến.

Phu thê trẻ tiến đến, Long Khánh Đế tiếp tục viết mấy chữ, lúc này mới ngẩng đầu.

Triệu Quỳ giống như cười mà không phải cười nhìn Hoàng đế lão tử nhà mình.

Long Khánh Đế không để ý tới hắn, từ ái nhìn con dâu.

Cố Loan có chút đỏ mặt, chủ yếu là cử chỉ sáng nay của Triệu Quỳ, quá mức cảm thấy khó xử.

Long Khánh Đế thấy, liền đoán được, tối hôm qua nhi tử khẳng định là mất kiểm soát!

Dựa theo cấp bậc lễ nghĩa, hai phu thê kính trà trước, kính trà xong, Long Khánh Đế cười hỏi Cố Loan: “Thế nào, Nhị biểu ca ngươi không có khi dễ ngươi chứ?”

Triệu Quỳ khẽ nhíu mày, cảm thấy lời này của lão gia tử không đứng đắn.

Nhưng Long Khánh Đế nói khi dễ thật sự đơn giản chỉ là khi dễ, ai bảo trước hôn nhân Cố Loan luôn luôn sợ hãi nhi tử?

Cố Loan coi như nghe không hiểu, thoải mái trả lời: “Nhị biểu ca đối với con rất tốt, tạ phụ hoàng quan tâm.”

Long Khánh Đế liền khen nhi tử một đống lời tốt, nói tóm lại, hắn hi vọng phu thê trẻ có cuộc sống tốt đẹp.

Thân vương thành thân, dựa theo quy củ cũng nên đi bái kiến hoàng hậu, nhưng theo quan hệ của Triệu Quỳ cùng hoàng hậu, Long Khánh Đế trực tiếp miễn đi, để nhi tử đưa Cố Loan đến chỗ Hoa phi, Thục phi ngồi, sau đó hắn có chuyện đơn độc cùng nhi tử nói.

Triệu Quỳ đưa Cố Loan đi cung Hoa phi trước, Thục phi, Thái Tử Phi Tào Ngọc Yến đều ở đó.

Nhìn thấy Tào Ngọc Yến, Triệu Quỳ không quá vui vẻ, Cố Loan mịt mờ lắc đầu với hắn, ra hiệu mình có thể ứng phó, lúc này Triệu Quỳ mới rời đi, đi gặp Long Khánh Đế.

Nữ quyến bên này, Hoa phi, Thục phi từ trước đến nay đều không cùng một phe, nhìn thấy Thái tử cười, nhìn thấy Triệu Quỳ cũng cười, đều không dám đắc tội.

“A Loan vừa gả đi, giống như xinh đẹp hơn.” Hoa phi nghiêm túc dò xét Cố Loan, trong mắt không còn che giấu kinh diễm. Trong cung mỹ nhân nhiều, hoàng thân quốc thích nhóm quý nữ từng người từng người vô cùng xinh đẹp, nhưng theo Hoa phi, Thừa Ân Hầu Phủ Tứ tiểu thư bộ dáng đẹp nhất, phong tình nhu nhược kia càng là kiểu các nam nhân thích nhất, trách không được ngay cả Ninh Vương lạnh băng cũng động tâm.

Thục phi cùng Hoa phi là nhìn chăm chú, bên kia Tào Ngọc Yến nhìn tân nương tử Cố Loan mới gả đến, bỗng nhiên có chút may mắn, may mắn Cố Loan nhỏ hơn nàng cùng Thái tử mười mấy tuổi, nếu không lấy Cố Loan mỹ mạo cùng gia thế, danh hiệu Thái Tử Phi chưa hẳn có thể rơi xuống trong tay nàng.

“A Loan, về sau chúng ta chính là chị em dâu ruột, ngày nào muội rảnh, thường đến trong cung, trò chuyện cùng chúng ta nhiều chút.” Tào Ngọc Yến thân mật nói với Cố Loan.

Cố Loan thấy Tào Ngọc Yến cười đến hòa khí, trong mắt cũng không có hận thù kiếp trước nhìn nàng ta, liền biết Thái tử giấu diếm rất khá, Tào Ngọc Yến còn chưa biết. Đây cũng là Cố Loan vui mừng nhìn thấy thành quả, nếu như có thể, nàng không muốn cùng Thái tử có bất kỳ liên quan gì.

Nàng khách sáo gật đầu, cùng Tào Ngọc Yến duy trì hòa khí mặt ngoài.

Tiền điện, Long Khánh Đế lại nho nhỏ dạy dỗ nhi tử dừng lại: “Con chính là tuổi còn rất trẻ khí thịnh, thái y khuyên bảo ngươi thế nào, vì sao không nhịn được? Một hai đêm chẳng lẽ quan trọng hơn cả một đời?”

Long Khánh Đế cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, nhi tử cưới không nổi nàng dâu, hắn phải hao tâm tổn trí phí sức, hiện tại nhi tử rốt cục có nàng dâu rồi, hắn làm lão tử thế mà còn phải quan tâm chuyện phòng the của nhi tử.

Triệu Quỳ không cần hắn quan tâm, mặt đen lại nói: “Nhi thần tự có chừng mực, phụ hoàng quá lo lắng.”

Long Khánh Đế tin hắn mới là lạ, lệnh Thạch công công đi truyền thái y, muốn thái y xem mạch cho nhi tử ở ngay trước mặt hắn.

Triệu Quỳ mặt càng đen hơn, bất quá, hắn cũng muốn biết tối hôm qua hắn trải qua khí huyết lưu động có ảnh hưởng đối với thân thể hay không, nếu như không có, đêm nay hắn liền lại “khi dễ” Cố Loan một lần nữa, tiểu cô nương trong ngực hắn kiều không chịu nổi xin tha thứ, thút thít, nghĩ đến tư vị kia, Triệu Quỳ liền kìm lòng không đặng thất thần.

“Không có tiền đồ.” Long Khánh Đế mắng thầm.

Thái y rất nhanh liền đến, sau khi xem mạch cho Ninh Vương điện hạ, bảo hết thảy như thường.

Trên mặt Triệu Quỳ, bất giác lộ ra một nụ cười mỉm của nam tử đã kết hôn đều hiểu.

Long Khánh Đế cảm thấy rất chướng mắt, giống như nhi tử đang cố ý khoe khoang với hắn.

Triệu Quỳ rất nhanh liền thu hồi huyễn tưởng, nghiêm trang chắp tay với Long Khánh Đế nói: “Phụ hoàng, chuyện thích khách nhi thần tìm được một chút manh mối, còn xin phụ hoàng đem lệnh bài Cẩm Y Vệ giao cho nhi thần, nhi thần kịp thời sắp xếp người tra rõ.”

Long Khánh Đế giật mình, thấp giọng hỏi: “Đầu mối gì?”

Triệu Quỳ thừa nước đục thả câu, bảo sau khi có được chứng cớ xác thực hắn lại bẩm báo toàn bộ với phụ hoàng.

Long Khánh Đế rất tin tưởng năng lực của nhi tử, đưa lệnh bài cho nhi tử, Long Khánh Đế cũng chưa quên căn dặn nhi tử chú ý thân thể một phen nữa, còn nhiều thời gian.

Triệu Quỳ như nước đổ đầu vịt, cáo lui, đi đến bên Hoa phi đón Cố Loan.

“Điện hạ thật sự là sốt ruột, cũng không cho phép A Loan bồi chúng ta thêm một lúc.” Thục phi cười trêu chọc nói.

Triệu Quỳ mặt không biểu tình, trong mắt chỉ có Cố Loan.

Cố Loan liền cáo từ Hoa phi, Thục phi, Thái Tử Phi, đi theo Triệu Quỳ, cánh cửa ngoại điện có chút cao, lúc Cố Loan bước ra, Triệu Quỳ sợ váy nàng quá dài dẫm phải, đưa tay giúp đỡ nàng một tay.

Động tác nhỏ này, ba nữ nhân phía sau thu hết vào mắt.

Hoa phi thở dài: “Xem ra Nhị điện hạ cũng là loại si tình nha.”

Thục phi nghĩ thầm, cũng phải, qua nhiều năm như vậy Long Khánh Đế từ đầu đến cuối nhớ mãi không quên Tương quý phi, không ngờ Ninh Vương tàn nhẫn dương danh thiên hạ, thế mà cũng kế thừa sự si tình của Long Khánh Đế.

Tào Ngọc Yến nhìn qua bóng lưng Triệu Quỳ, Cố Loan sóng vai, không hiểu sinh ra mấy phần hâm mộ.

Thái tử biểu ca đối nàng rất tốt, đến nay bên người chỉ có một mình nàng chính thê, nhưng Tào Ngọc Yến luôn có loại cảm giác, giữa nàng cùng Thái tử, quá khách khí, không nói những cái khác, phụ thân, thúc bá nhà mẹ đẻ mỗi tháng phần lớn thời gian cũng sẽ ở trong phòng thê tử, mà Thái tử, hoàn toàn như trước đây, mỗi tháng chỉ ở nàng trong phòng nàng ba đêm.

Chuyên sủng chuyên sủng, chuyên nàng có, sủng, Tào Ngọc Yến thật đúng là không có cảm giác gì.

Trong lòng buồn vô cớ, Tào Ngọc Yến cáo từ hai phi tử, dẫn cung nữ bên người trở về Đông cung.

Kỳ quái là, hôm nay Thái tử vậy mà không có đi Nội Các, đứng trong bóng cây tiền viện hóng mát, nhìn thấy thê tử, Thái tử cười bảo nàng đến uống trà.

Tào Ngọc Yến đã vài ngày không thấy Thái tử cười, hiện tại Thái tử cười một tiếng, nàng cũng thư thái theo.

“Biểu ca cuối cùng cũng chịu cho ta hoà nhã.” Tào Ngọc Yến ngồi xuống sát bên Thái tử, có chút ít u oán nói.

Thái tử thản nhiên nói xin lỗi, nắm chặt tay của nàng nói: “Hồi trước việc vặt quá nhiều, trách ta vắng vẻ nàng.”

Tào Ngọc Yến giận hắn một chút, vuốt vuốt chén trà nói: “Chỉ nói không được, đêm nay phạt biểu ca uống ba chén.”

Thái tử vui vẻ đáp ứng.

Hai phu thê ngồi một hồi, ăn một chút trái cây, Tào Ngọc Yến chủ động nói tới đôi tân hôn phu thê kia, kinh ngạc nói: “Không nhìn ra, Ninh Vương thế mà cũng là cẩn thận quan tâm, lúc A Loan vượt ngưỡng cửa, Ninh Vương chủ động giúp đỡ nàng một tay, tân hôn yến, chính là không giống nha.”

Lời này Tào Ngọc Yến có chút chua, nàng có ý riêng liếc nhìn Thái tử một chút, hi vọng Thái tử thức thời, cũng cùng nàng lại “tân hôn yến” một phen.

Thái tử cố ý lưu tại Đông cung chờ thê tử, vì chính là nghe ngóng tình hình chung đụng Cố Loan cùng Triệu Quỳ, đáng tiếc Tào Ngọc Yến nói, cũng không phải là hắn muốn nghe.

“Cũng không nghĩ một chút phía sau A Loan là ai.” Thái tử vẫn là không tin Triệu Quỳ đối Cố Loan có bất kỳ thực tình nào, đơn giản là muốn lợi dụng Thừa Ân Hầu Phủ cùng hắn tranh thôi.

Tào Ngọc Yến ngẩn người, lúc này mới ý thức được, cưới Cố Loan, Triệu Quỳ lại nhiều thêm một thế lực.

Thì ra Thái tử gần đây lo lắng, là vì đại sự.

“Biểu ca yên tâm, hắn lại mưu đồ, cũng địch không lại một chữ ‘đích’.” Cầm tay Thái tử, Tào Ngọc Yến thấp giọng khích lệ nói.

Thái tử là con trưởng, một Thái tử không phạm bất kỳ sai lầm nào, coi như Long Khánh Đế bất công Ninh Vương, triều thần cũng sẽ không dung túng hắn hồ nháo.

Thái tử liếc nhìn nàng một cái, không nói gì.

Giờ này khắc này, hắn thà rằng dùng giang sơn đổi với Triệu Quỳ, một Cố Loan trong sạch, chỉ thuộc về hắn.

=====

Lời của editor: Hôm nay Gua quá chi là năng suất, đăng tận 4 chương, vỗ tay cho Gua với~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.