Chương trước
Chương sau
Editor: Xiaoxi Gua

Triệu Quỳ từ Thừa Ân Hầu Phủ đi ra, gặp Cố Sùng Nghiêm đang tung người nhảy xuống ngựa.

Hai nam nhân thân cao tương tự, đều dừng bước chân, vương gia tuổi trẻ đứng trên bậc thềm nhìn xuống, Hầu gia đang lúc tráng niên quặm mặt lại nhìn lên.

Đối mặt một lát, Triệu Quỳ đem hai tay chắp sau lưng, mắt đen bình tĩnh đạm mạc, toàn thân là ngạo khí cao quý của vương gia.

Hắn bày tư thế vương gia, Cố Sùng Nghiêm cười lạnh, nhưng thật đúng là không dám mắng, chỉ có thể mang theo châm chọc mà nói: “Không biết vương gia đến nhà, muốn làm gì sao.”

Triệu Quỳ thản nhiên nói: “Nên nói, ta đã nói với lão thái quân, cái khác dựa vào định đoạt của Hầu gia.”

Nói xong, Triệu Quỳ không nhanh không chậm bước xuống bậc thang, lên xe ngựa Ninh Vương phủ.

Nhìn xe ngựa rời đi, Cố Sùng Nghiêm nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy Ninh Vương không giống đến bồi tội, cũng không giống đến diễu võ giương oai.

Quá mức hiếu kì Triệu Quỳ cùng lão thái quân nói cái gì, Cố Sùng Nghiêm không đổi y phục, trực tiếp đến Vạn Xuân đường của Tiêu lão thái quân.

Du thị cũng vừa tới, Tiêu lão thái quân gặp hai phu thê đều đến, liền đuổi Lý ma ma đi ra ngoài trông coi, bà thấp giọng nói một trận.

Cố Sùng Nghiêm, Du thị nhìn chăm chú một chút, thần sắc cũng thay đổi.

Trước kia bọn hắn nhận định là Triệu Quỳ coi trọng nữ nhi, không tiếc rải lời đồn phá hư hôn sự của nữ nhi, bây giờ Triệu Quỳ tự mình đến nhà giải thích, vậy hết thảy có hai loại khả năng. Loại thứ nhất, lời đồn chính là Triệu Quỳ thả ra, nhưng hắn còn muốn cưới nữ nhi, cho nên đến nhà nói láo một hồi, ý đồ chuyển dời hận thù của bọn họ đến trên đầu người khác.

Một loại khả năng khác, chính là kẻ đối đầu với Triệu Quỳ cũng nhìn ra Triệu Quỳ thích nữ nhi của mình, người kia rải lời đồn, vì chính là dấy lên phòng ba giữa Thừa Ân Hầu Phủ cùng Ninh Vương, từ đó ngư ông đắc lợi.

Ai muốn phí sức nhằm vào Triệu Quỳ như thế?

Chỉ có Thái tử.

Vấn đề là, rốt cuộc nên tin tưởng loại khả năng nào?

Du thị hoảng hốt nhìn trượng phu.

Cố Sùng Nghiêm nhắm mắt lại, tâm sự nặng nề.

Nói thật, thân là biểu đệ ruột của Long Khánh Đế, Cố Sùng Nghiêm nhận được ân sủng mà thường nhân khó với tới, nhưng hắn cũng biết gần vua như gần cọp, cho nên trong lòng Cố Sùng Nghiêm chỉ trung với đế vương, hai phái Thái tử và Ninh Vương, Cố Sùng Nghiêm đều tận lực giữ một khoảng cách. Còn tính nết của Thái tử, Ninh Vương, Cố Sùng Nghiêm nhìn thấy chính là Thái tử ôn hòa nho nhã, khoan dung độ lượng, nhìn thấy chính là Ninh Vương tâm ngoan thủ lạt, lộng quyền cuồng vọng.

Nhưng Cố Sùng Nghiêm xưa nay không cho rằng, hắn nhìn thấy chính là thật, Thái tử có thật sự là quân tử thẳng thắn, Ninh Vương có thật sự là tùy ý làm bậy không chút tâm cơ?

Cố Sùng Nghiêm mở mắt.

“Con thấy thế nào?” Tiêu lão thái quân thấp giọng hỏi.

Cố Sùng Nghiêm hít một hơi thật sâu, thần sắc trang nghiêm nói: “Ninh Vương có ngông cuồng, có mấy lời nói hắn nói với người, tôn nhi tin tưởng việc này không phải hắn gây nên.”

Rốt cuộc, Cố Sùng Nghiêm đã từng tự mình dẫn dắt Triệu Quỳ lên chiến trường chinh chiến ba năm, so sánh với Thái tử, hắn hiểu rõ Triệu Quỳ hơn, trước đó không nghĩ tới lời đồn còn có ẩn tình khác, thuần túy là chuyện tốt của nữ nhi bị phá, Cố Sùng Nghiêm tức giận đến không có suy nghĩ sâu xa, hơn nữa, ai bảo Triệu Quỳ không có động cơ phá hư hôn sự?

Tiêu lão thái quân gật gật đầu, trải qua một phen nghĩ sâu tính kỹ, bà cũng lựa chọn tin tưởng Triệu Quỳ.

“Vậy, hiện tại chúng ta nên làm gì?” Du thị lo lắng nói, lời đồn đã truyền ra, kinh thành các phủ e ngại uy nghiêm của Ninh Vương, trừ phi Triệu Quỳ ra mặt làm sáng tỏ hắn đối nữ nhi không có ý gì, nếu không còn nhà ai dám cùng nhà mình kết thân? Nhưng, Ninh Vương thích nữ nhi như vậy, để hắn ra mặt làm sáng tỏ, hắn sẽ đồng ý sao?

Cố Sùng Nghiêm trấn an thê tử nói: “Nàng đừng vội, trước đó chúng ta sốt ruột thay A Loan đính hôn, là sợ Ninh Vương cầu Hoàng Thượng tứ hôn, bây giờ Ninh Vương tự nhận là quân tử, hứa hẹn sẽ không bắt buộc A Loan, vậy chúng ta liền không cần lo lắng trong cung hạ chỉ tứ hôn rồi. A Loan mới mười ba, qua hai năm đợi phong thanh phai nhạt, hoặc là Ninh Vương cưới Vương phi, lời đồn tự nhiên tự sụp đổ.”

Nói đến đây, Cố Sùng Nghiêm nhịn không được cười lạnh, giận đùng đùng nói: “Người mà vì e ngại Ninh Vương cũng không dám cưới A Loan, cũng không xứng làm thân gia của ta, chờ đi, ta nhất định sẽ thay A Loan chọn một tân lang đỉnh thiên lập địa!”

Tiêu lão thái quân cười, chính là cái lý này, các cô nương nhà họ Cố tuyệt đối không lo không gả đi được.

Du thị lại hỏi: “Thái tử bên kia…”

Hôm nay Du thị mới biết được, Thái tử âm hiểm như vậy, hắn cùng Ninh Vương bất hòa, hai huynh đệ minh tranh ám đấu như thế nào đều được, nhưng Thái tử hèn hạ lợi dụng hôn sự của nữ nhi đả kích Ninh Vương, Du thị cảm thấy rất là trơ trẽn.

“Đương nhiên là làm như không biết.” Cố Sùng Nghiêm trầm mặt nói, dù sao bọn hắn chỉ là suy đoán, không có chứng cớ xác thực.

Du thị trầm mặc, Thừa Ân Hầu Phủ Thừa Ân Hầu Phủ, dù được sủng ái như thế nào đi nữa, từ đầu đến cuối cũng đều phải kiêng kị Hoàng gia.

Tiêu lão thái quân đột nhiên nói: “Một lát gọi A Loan tới theo ta dùng cơm, ban đêm ngủ lại bên này, hai chúng ta trò chuyện.”

Du thị hiểu rõ, lão thái quân là muốn khuyên giải nữ nhi.

Đêm nay, Cố Loan nghỉ ngơi trong phòng Tiêu lão thái quân.

Màn đêm buông xuống, Cố Loan ngoan ngoãn ngồi trên giường, để tằng tổ mẫu chải đầu cho nàng.

Tiểu cô nương mười ba tuổi, tóc đen nhánh lại mượt mà, mềm mại bóng loáng, Tiêu lão thái quân cầm tóc tằng tôn nữ, ung dung thở dài: “A Loan, chuyện Trần gia hối hôn, con cũng biết phải không?”

Cố Loan gật gật đầu, mẫu thân còn chưa nói với nàng, nhưng Cố Loan có nha hoàn của mình, phái đi ra hỏi thăm một chút, các loại tin tức ngầm tụ lại, Cố Loan liền suy đoán được bảy tám phần.

“A Loan tức giận sao?” Tiêu lão thái quân vừa chải đầu vừa hỏi.

Cố Loan lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Nhân chi thường tình, con không trách Trần gia.” Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu như Cố Loan là người Trần gia, nàng cũng không nguyện ý tiền đồ cả một nhà bởi vì một nữ tử chưa chính thức nghị thân mà bị hủy hoại, dù chỉ là gánh chịu nguy hiểm.

Tiêu lão thái quân nghiêng đầu, cẩn thận nhìn tiểu cô nương, xác định đứa nhỏ này là thật không oán, Tiêu lão thái quân càng đau lòng hơn. A Loan từ nhỏ thông minh lại nhu thuận, chuyện tinh nghịch nhất từng làm, đơn giản là cùng tổ mẫu thông đồng hố bài Triệu lão di nương, hài tử ngoan như vậy, vì cái gì bị Ninh Vương để mắt tới, còn cuốn vào tranh đấu giữa Ninh Vương cùng Thái tử?

Tiêu lão thái quân muốn tằng tôn nữ đều sẽ hồn nhiên vo lo cả một đời, nhưng việc đã đến nước này, Tiêu lão thái quân không thể lại chắn tất cả mưa gió bên ngoài giúp tằng tôn nữ, bà muốn để tằng tôn nữ hiểu rõ bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng muốn dạy tằng tôn nữ ứng đối ra sao với các loại chuyện xảy ra ngoài ý muốn trong tương lai.

“A Loan, hôm nay Ninh Vương đã tới, hắn thề với tổ mẫu, lời đồn đại trong kinh thành không phải hắn gây nên.” Xoay người tiểu cô nương lại, Tiêu lão thái quân cúi đầu nói: “Tổ mẫu cùng cha con đều tin tưởng hắn.”

Mi mắt Cố Loan run rẩy.

Nàng hoài nghi Triệu Quỳ, nhưng, nếu như tằng tổ mẫu cùng phụ thân đều tin Triệu Quỳ, vậy Cố Loan cũng tin tưởng, việc này không có liên quan gì tới Triệu Quỳ. Hơn nữa, Ninh Vương trong mắt Cố Loan, cũng không giống người có gan làm không có gan thừa nhận.

“Ninh Vương hoài nghi, sau lưng có người muốn châm ngòi quan hệ Hầu phủ cùng Ninh Vương, nếu quả thật có người này, A Loan cảm thấy sẽ là ai?” Tiêu lão thái quân ném ra một vấn đề trước, bà muốn biết tằng tôn nữ hiểu rõ bao nhiêu đối với triều cục.

Cố Loan bỗng dưng nghĩ đến Thái tử, nghĩ đến hôm đó chỗ sâu trong giả sơn, Thái tử ngoài ý muốn xuất hiện.

Thật là ngoài ý muốn sao? Lý do Thái tử đi ngự hoa viên là tìm Long Khánh Đế có chuyện thương lượng, có thể ngự trong hoa viên có cung nhân Long Khánh Đế lưu lại, Thái tử hơi nghe ngóng liền có thể biết được phương hướng Long Khánh Đế rời đi, vì sao Thái tử vẫn là đi giả sơn? Chẳng lẽ Thái tử đã bắt đầu để ý nàng?

Kiếp trước Cố Loan ở Đông cung không đến một năm, nhưng ngắn ngủi mấy tháng đó, đủ để Cố Loan thấy rõ Thái tử si mê nàng, có thể coi là đời trước, sau khi lớn lên số lần cùng Thái tử đối mặt với Cố Loan cũng không nhiều, nói như vậy, Thái tử si mê, chỉ là túi hương của nàng. Nếu là túi hương, lúc này Thái tử động tâm với nàng, cũng không phải không có khả năng.

Quả thật như thế, Thái tử liền có lý do rải lời đồn đại, làm hỏng hôn sự nàng cùng Trần gia, lại có thể để Ninh Vương bị nhà mình nghi kỵ căm thù.

Khá lắm, kế sách một mũi tên trúng hai đích!

Cố Loan giọng căm hận nói: “Thái tử.”

Cố Loan sợ Triệu Quỳ, là bởi vì cái chết kiếp trước mang đến sự sợ hãi xâm nhập vào xương cốt bỏ đi không được, mặc dù Cố Loan sẽ không gả cho Triệu Quỳ, nhưng Cố Loan thấy rõ ràng, đời này Triệu Quỳ cũng không có lòng hại nàng, thậm chí đang quyết định cưới nàng, Triệu Quỳ còn nguyện ý thành toàn cho nàng gả cho người khác. Lại nhìn Thái tử, vừa ra tay liền hỏng nhân duyên nàng, thậm chí là nhân duyên cả đời!

“Tằng tổ mẫu, Thái tử, hình như hắn cũng thích con.” Muốn tránh hai người đều để mắt tới nàng, Cố Loan thật không biết nên làm sao làm, ỷ lại ôm lấy lão thái quân trong nhà. Tằng tổ mẫu trải qua ba triều, gặp nhiều mưa gió trong triều đình, có lẽ có biện pháp.

Tiêu lão thái quân lấy làm kinh hãi: “A Loan, giữa con cùng Thái tử, từng có gì sao?”

Cố Loan suy đoán là dựa vào kinh nghiệm đời trước, nhưng nàng tùy tiện tạo ra hai chứng cứ, Tiêu lão thái quân cũng không thể nào kiểm chứng.

Tiêu lão thái quân mới đầu là chấn kinh, nhưng, nhìn Cố Loan trong ngực nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người, mới mười ba tuổi liền trổ mã thiên tư ngọc mạo, người thấy mà yêu, Tiêu lão thái quân liền cảm giác, Thái tử cùng Triệu Quỳ ngấp nghé, đều hợp tình hợp lý. Chỉ là, nếu như hai người đều là nhất thời hưng khởi, A Loan tránh hai năm bọn hắn liền quên A Loan, việc này liền dễ giải quyết, vạn nhất Thái tử, Ninh Vương đều đối A Loan nhớ mãi không quên, không thể không có…

Tiêu lão thái quân đột nhiên đau đầu, một tay chạm vào đầu tằng tôn nữ, tay kia len lén vò trán.

“Không vội không vội, A Loan để tằng tổ mẫu suy nghĩ thật kỹ, dù sao A Loan không cần sợ, chỉ cần tằng tổ mẫu còn sống, không ai có thể ép buộc con.” Ôm thật chặt tiểu cô nương nhà mình, Tiêu lão thái quân đau lòng vô cùng.

Cố Loan chôn trong ngực tằng tổ mẫu, chậm rãi mở mắt.

Nàng không muốn gả Triệu Quỳ làm vương phi, cũng không muốn làm thiếp cho Thái tử, nhưng cho nàng thời gian không nhiều lắm, chừng hai năm nữa, Triệu Quỳ sẽ tạo phản, tân đế đăng cơ sẽ làm theo lời hứa không ép buộc nàng, hay là sẽ cưỡng ép triệu nàng tiến cung, không ai biết đáp án.

Ý nghĩ vừa mới xuát hiện, trong lòng Cố Loan hơi động.

Tiền đề để Triệu Quỳ soán vị, là Long Khánh Đế bệnh tình nguy kịch khó giữ được tính mạng, nếu như Long Khánh Đế yên lành, vui vẻ sống thêm tầm mười năm, thời gian lâu như vậy, đầy đủ để phụ mẫu vì nàng chọn hôn phu thích hợp, đợi Long Khánh Đế thọ hết chết già, nàng đã làm vợ người thậm chí mẹ người ta nhiều năm, thiên hạ mỹ nhân nhiều như vậy, Thái tử hoặc Triệu Quỳ cũng không đến mức nhớ thương mãi một phụ nhân xuất giá nha?

“Tằng tổ mẫu, con không sợ!” Cố Loan ngẩng đầu, nhảy cẫng nói.

Tiêu lão thái quân kỳ lạ, hỏi: “Vì sao không sợ?”

Cố Loan giảo hoạt cười một tiếng, vì dỗ dành lão nhân gia quên phiền não do nàng, Cố Loan cố ý lòng tin mười phần mà nói: “Cho dù là Thái tử hay là Ninh Vương đều phải nghe hoàng bá phụ, về sau con cố gắng lấy lòng hoàng bá phụ, để hoàng bá phụ càng thêm thương con, đến lúc đó có hoàng bá phụ làm chỗ dựa cho con, ai con cũng không cần phải sợ.”

Tiêu lão thái quân nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm giác được tằng tôn nữ nói rất có đạo lý, bà sống không bao lâu nữa, nhưng Hoàng đế ngoại tôn còn trẻ nha!

“A Loan của chúng ta thật là thông minh!” Tiêu lão thái quân hiếm có ôm lấy Cố Loan, hôn đỉnh đầu Cố Loan một ngụm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.