Editor: Preiya
Mặt giống như cái dùi, giống như mũi giày, Triệu Tiêu theo bản năng sờ sờ cằm mình, sau đó hất cao hàm lên hỏi Tống Cẩn: “Mặt của em bây giờ không giống với trăng tròn hay khay bạc nữa à?”
Tống Cẩn tựa lưng vào ghế dựa xoay, anh khẽ chuyển động ghế, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô: “Trăng tròn? Em chắc chắn rằng mặt em nếu lấy cái mũi làm trung tâm có thể dùng compa quay một vòng sau đó về đúng chỗ cũ sao?”
“Tống Cẩn!” Triệu Tiêu đánh một quyền lên vai Tống Cẩn, kinh ngạc nhỏ giọng hỏi: “Nếu như gương mặt tròn của em thật sự dài ra thì có dọa Người sợ chạy mất không?”
Tống Cẩn cười nhìn Triệu Tiêu, đột nhiên anh kéo cô ngã xuống ngồi trên đùi mình: “Kêu lại một lần nữa đi.”
Triệu Tiêu đặt hai tay lên vạt áo sơ mi của anh: “Gọi cái gì cơ?”
Tống Cẩn nhắc nhở: “Vừa rồi em mới gọi anh là cái gì đó?”
Triệu Tiêu nhếch môi: “Tống Cẩn.”
Bởi vì sâu trong đáy mắt của Tống Cẩn hàm chứa ý cười mà đôi mắt sáng ngời của anh lại càng thêm lấp lánh, lúc anh nhìn cô, trong mắt có sóng gợn lăn tăn, giống như đang mê hoặc người khác.
Triệu Tiêu lqd mềm nhũn chui vào trong lòng Tống Cẩn, vô cùng nghe lời đáp ứng yêu cầu của anh, dịu dàng gọi một tiếng: “Tống Cẩn..”
Tiếng gọi này vô cùng nhẹ nhàng, mềm mại, giống như một dòng nước ấm chảy vào tim của Tống Cẩn, trong lòng anh đã sớm có xuân sắc dập dờn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-an-nhon-nhao/2991125/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.