Ánh tà dương như ngọn lửa bừng cháy dữ dội, những đám mây cũng cuồn cuộn như từng đám khói lớn, đáng tiếc cảnh buổi chiều thật đẹp nhưng lại kết thúc sớm.
Triệu Tiêu nhìn quần lót trắng nằm ở chỗ sân phơi nhà đối diện, đột nhiên cô có chút đau lòng thay cho Tống Cẩn, nếu như giờ đang ở Đại Kỳ thì anh vẫn là vị đế vương cao cao tại thượng như cũ, Tống Cẩn ở đối diện đã tự mình nhặt quần lót lên, sau đó phơi lại trên giá, nhưng như vậy vẫn không ổn, gió lại thổi qua làm nó rơi xuống nữa rồi.
Đáng tiếc là Tống Cẩn không hề biết ơn vì cô đã nhắc nhở mình, cả khuôn mặt anh đang đỏ bừng như màu mặt trời, nhưng trong đôi mắt lại âm trầm, quát lớn một câu với cô: “Thật đúng là không biết xấu hổ mà!”
Triệu Tiêu mở to hai mắt nhìn Tống Cẩn, trong đầu bị câu “Không biết xấu hổ” này của anh đâm phải, sau đó cô xoay người lại, im lặng không nói gì và mang quần áo khô vào nhà.
Sau khi ăn cơm tối xong, Triệu Tiêu bận rộn giúp mẹ Triệu dọn dẹp bát đũa trên bàn cơm, lúc cô đang chồng mọi thứ lên nhau thì mẹ Triệu nhìn cô đầy nghi ngờ: “Sao tối nay không đi tìm Tống Cẩn cùng làm bài tập nữa vậy?”
Triệu Tiêu thì thầm một câu: “Vì sao mỗi lần đều là con phải đi tìm anh ấy chứ…”
Mẹ Triệu liền cười ha ha hai tiếng: “Thật hiếm khi khuê nữ nhà chúng ta cứng rắn một lần nhỉ.”
Triệu Tiêu đem bát đũa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-an-nhon-nhao/2991054/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.