Triệu Tiêu bắt đầu bắt chước những nữ sinh khác, để một quyển sách đang mở trước mặt mình, sau đó cúi đầu đọc sách, lúc đọc thỉnh thoảng sẽ ngước mắt nhìn lên xem bộ phim đang chiếu cái gì, loại mâu thuẫn kỳ lạ này khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được một sợ kích thích khác thường.
Bên tai cô chợt truyền tới giọng cười đầy châm chọc của Cố Nhất Minh: “Làm bộ làm tịch.”
Triêu Tiêu tức giận trừng cậu ta: “Hoặc là cậu xem phim; hai là làm bài tập, còn không thì đừng quấy rầy khi tôi đang đọc sách.”
Cố Nhất Minh hơi há hốc mồm, cậu bị vẻ mặt chính nghĩa của Triệu Tiêu chặn họng, sau đó cong khóe miệng rồi buông lỏng tay ra, gằn từng tiếng: “Được thôi, tôi không làm phiền cậu đọc sách nữa đâu.”
Triệu Tiêu thầm đánh giá Cố Nhất Minh, hất hất cằm lên: “Chắc cậu sẽ không giận tôi đâu nhỉ?”
Cố Nhất Minh nghiêng đầu nhìn Triệu Tiêu: “Tôi có cần phải…” Lúc mở miệng nói chuyện, Triệu Tiêu đã quay đầu đi: “Vậy là tốt rồi.”
Giống như đánh vào bông gòn, ngọn lửa trong lòng của Cố Nhất Minh đang cháy hừng hực, nhưng làm thế nào cũng không bộc phát ra được, thật là nghẹn chết cậu rồi.
Học sinh năm nhất sau khi trải qua lễ rửa tội bằng bộ phim giáo dục giới tính kia, buổi tự học kết thúc thì liền bàn tán rôm rả, dọc đường đi đều nghe thấy tiếng nói chuyện ríu rít.
Triệu Tiêu kéo tay Tống Cẩn, cô rất muốn thảo luận với anh về đề tài sốt dẻo này, nhưng Hoàng Thượng không hề chủ động mở miệng nên cô cũng không dám nói gì, do dự một lúc, cô mới hỏi Tống Cẩn: “Hoàng Thượng, anh có làm bài tập trong buổi tự học hôm nay không?”
Tống Cẩn khẽ thở dài một cái rồi cúi đầu hỏi cô: “Xem hết toàn bộ rồi sao?”
“Cái gì cơ? Hoàng Thượng muốn nói tới bộ phim đó ư…” Triệu Tiêu xấu hổ cúi đầu: “Nô tỳ vậy mà lại đi xem cái loại này, đúng là mắc cỡ chết người mà.”
Tống Cẩn lạnh lùng liếc Triệu Tiêu một cái, nhưng lại thở dài: “Thật ra có đôi lúc trẫm lại thấy em giống như một hòn đá cứng đầu không hiểu chuyện, nhưng mà trẫm đã sai rồi.”
Triệu Tiêu nhìn Tống Cẩn, cười nói: “Nô tỳ còn thông minh hơn hòn đá nhiều.”
Tống Cẩn nhìn cô rồi ném lại một câu: “Ngược lại thì có, hòn đá còn thông minh và hiểu chuyện hơn em nhiều.”
Triệu Tiêu cúi đầu: “Hoàng Thượng, Người lại trêu chọc nữa rồi.”
Tống Cẩn lại lắc đầu rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Buổi tối, sau khi đã tắt đèn, Triệu Tiêu nằm trên giường nhỏ của ký túc xá mà cứ trằn trọc mãi.
Hòn đá còn thông minh hơn cô sao? Qủa thực là chuyện vô căn cứ, anh cứ đi tìm một hòn đá thông mình hơn cô rồi mang tới đây đi.
Đáng tiếc là những lời này Triệu Tiêu chỉ có thể giấu ở trong lòng chứ không dám vặn hỏi Tống Cẩn, anh mới giống hòn đá, cả nhà anh đều là hòn đá, vừa thối tha lại vừa cứng ngắc!
Nghĩ như vậy xong, Triệu Tiêu liền đưa tay lên sờ cổ mình, nếu như có người nào ở Đại Kỳ mà nghe được thì cô chắc chắn sẽ mất đầu, Triệu Tiêu lật người lại nhìn về phía ánh trăng trong vắt mà lạnh lùng kia, nỗi sầu biệt xứ lại dâng lên, không biết giờ cha đang ở Đại Kỳ có khỏe không nhỉ?
Đã tới kỳ kiểm tra, sau khi làm xong hai môn đầu tiên, Triệu Tiêu liền chạy đến chỗ quầy văn phòng phẩm dưới lầu để mua bút, lúc đang chọn hàng thì đằng sau chợt truyền tiếng giọng nói không được tính là quen thuộc: “Hi.”
Triệu Tiêu quay đầu lại, Tẩn Tử Lâm duyên dáng yêu kiều đang bước đến trước mặt cô rồi dùng dáng vẻ hiền lành thục nữ cùng cô nói chuyện phiếm: “Hai môn đầu tiên cậu thi thế nào rồi, đề thi lần này rất đơn giản, chắc cậu sẽ không làm sai đâu nhỉ?”
Triệu Tiêu tiếp tục chọn bút, cô chọn hai cây bút có màu lam nhạt xen lẫn với trắng, sau đó chọn thêm một cây bút màu đen nữa rồi đi tới quầy tính tiền, Tần Tử Lâm lại mở miệng: “Có phải cậu không làm bài được phải không, thật ra thì không sao đâu, chỉ là kiểm tra thôi mà, cũng không phải là thi tốt nghiệp trung học, không thi đậu đại học thì đúng là toi đời rồi, cậu nói có đúng không…”
Triệu Tiêu nhận lấy tiền lẻ thối lại từ người chủ quầy, sau đó nhìn chằm chằm vào Tần Tử Lâm: “Vui lòng tránh đường cho.”
Lúc cô chạy một mạch tới phòng thi để đưa bút cho Tống Cẩn, trong lòng đã nghĩ thầm rằng nhất định là Tần Tử Lâm không có xem qua quyển sách “36 kế để đối phó với đàn ông” rồi, quyển sách này có nói, chỉ có loại phụ nữ ngu ngốc mới đi tìm tình địch để ra tay mà thôi.
Tuy Triệu Tiêu không có cảm giác thành tựu gì khi đứng trước mặt Cố Ấu Dung, nhưng khi đối diện với Tần Tử Lâm thì cảm giác này lại vô cùng mãnh liệt, giống hệt như thủy triều.
Tống Cẩn nhận lấy bút trong tay cô với vẻ mặt bình thản, sau đó anh cũng hỏi một câu giống hệt như Tần Tử Lâm đã hỏi: “Kiểm tra thế nào rồi?”
Triệu Tiêu làm dấu tay “OK” với Tống Cẩn.
Tống Cẩn giận đến tái mặt: “Rốt cuộc thì như thế nào rồi?”
Triệu Tiêu thì thầm mở miệng: “Dù sao thì câu nào làm được em cũng đã làm hết, cái nào viết được thì cũng viết cả rồi.”
Môn cuối cùng là môn vật lý, Triệu Tiêu hoàn toàn không hề hiểu môn học này, lúc bắt đầu thi, Cố Nhất Minh đã cướp lấy cây bút mới mua trong tay Triệu Tiêu, sau đó cậu ta nháy mắt với cô: “Đợi lát nữa tôi sẽ ném đáp án cho cậu.”
Triệu Tiêu từ từ rút tay về, kinh ngạc mở miệng: “Tôi không thèm tin lời của cậu nữa đâu.”
Cố Nhất Minh nhìn Triệu Tiêu bẳng vẻ mặt thành khẩn: “Tin tôi đi.”
Trong quá trình kiểm tra, quả nhiên là Cố Nhất Minh đã ném một cục giấy cho Triệu Tiêu thật, Triệu Tiêu cảnh giác nhìn giám thị, thừa dịp bà ta không chú ý bên này liền mở ra, kết quả là bên trong có viết đáp án ABCD, trừ đáp án ra thì còn có bài viết nữa.
Triệu Tiêu vò tờ giấy lại rồi viết một mạch như thần.
Bởi vì có đáp án của Cố Nhất Minh nên thành tích bài thi môn Vật Lý làn này của Triệu Tiêu đã đạt được điểm số gần đến mức trung bình- 48 điểm.
Bài kiểm tra được phát ra, Triệu Tiêu so sánh bài thi của mình và bài thi của Cố Nhất Minh rồi chỉ vào chỗ bài làm bị đánh dấu sai: “Vì sao chỗ này cậu làm đúng mà tôi lại làm sai? Còn chỗ này, chỗ này, chỗ này nữa…”
Cố Nhất Minh hết chịu nổi bèn nhìn cô: “Tôi làm vậy cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, nếu như cậu làm đúng hoàn toàn thì giáo viên sẽ tin cậu 100% hay sao?”
Triệu Tiêu nở nụ cười: “Cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Cố Nhất Minh chậm rãi mở miệng: “Có phải lần này cậu nên mời tôi ăn cái gì đó không?”
Vì bài kiểm tra tiếp theo, lần này nhất định phải trả lễ mới được, Triệu Tiêu bèn hỏi Cố Nhất Minh: “Cậu muốn uống nước ngọt vị gì?”
Cố Nhất Minh có chút ghét bỏ nói: “Lại là nước ngọt nữa sao?”
Triệu Tiêu cụp mắt xuống: “Tôi không có nhiều tiền tiêu vặt lắm…”
Cố Nhất Minh gắng gượng gật đầu một cái: “Được rồi, mau đi mua một chai đi, tôi đang khát nước lắm đây này.”
Về sau, mỗi lần có bài kiểm tra là Cố Nhất Minh sẽ luôn rộng rãi chiếu cố tới cô, cho nên thành tích của Triệu Tiêu mỗi ngày một tốt lên, điều này khiến cho Tống Cẩn luôn đa nghi sẽ không thể bỏ qua mà đi chất vấn cô: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Công phu giả ngốc của Triêu cũng được nâng cao không ít, cô liền chớp chớp mắt: “Hoàng Thượng, vẻ mặt này của Người chính là không tin tưởng nô tỳ, điều này thật sự làm tim nô tỳ bị tổn thương đó.”
Tống Cẩn xoa nhẹ mi tâm: “Tiêu Nhi à, gian lận là không tốt.”
Triệu Tiêu quay sang nhìn thẳng vào mắt của Tống Cẩn: “Hoàng Thượng, Người không chỉ nghi ngờ thành tích của em mà còn nghi ngờ luôn cả nhân phẩm của em, Người có biết em đau lòng đến thế nào không?”
Tống Cẩn: “………”
Qua tháng mười một, thời tiết ngày càng trở nên lạnh hơn, lúc trở về trường học mẹ Triệu đã nhét một cái áo lông vào trong ba lô của cô: “Trời lạnh lắm, con nhớ mặc vào đấy nhé.”
Triệu Tiêu gật đầu.
Mẹ Triệu lại hỏi: “Tiền sinh hoạt phí tháng này đủ không?”
Triệu Tiêu liền ôm lấy thắt lưng của mẹ Triệu: “Nếu mẹ cho con thêm một chút nữ thì cũng không thành vấn đề.”
Mẹ Triệu một bên đẩy Triệu Tiêu ra, một bên rút 300 đồng trong ví da ra đưa cho cô: “Mua ít những thứ đồ ăn vặt không có dinh dưỡng kia lại.”
Triệu Tiêu gật gật đầu: “Đã lâu lắm rồi con còn chưa ăn vặt.”
Tới chỗ này được hơn ba năm, trong lòng Triệu Tiêu đã xem mẹ Triệu như mẹ ruột của chính mình, lúc ở Đại Kỳ cô đã mất mẹ từ sớm, tuy mẹ kế đối xử với cô cũng không tệ nhưng vì cô là con của chính thất nên bà ta cũng không yêu thương cô như con gái ruột của mình.
Triệu Tiêu lại ôm chầm lấy mẹ Triệu, nói những câu sến sẩm: “Cảm ơn mẹ, con sẽ cố gắng học tập thật tốt.”
Đúng là lúc này Triệu Tiêu học tập rất chăm chỉ, Cố Nhất Minh bèn mở miệng hỏi cô: “Triệu Tiêu, cậu bị cái gì kích động à?”
Triệu Tiêu tức giận, hỏi ngược lại Cố Nhất Minh: “Cứ học tập chăm chỉ là bị kích động à, vậy còn cậu thì sao, cậu học giỏi như vậy có phải do bị bệnh thần kinh không?”
Cố Nhất Minh mỉm cười: “Mồm miệng lanh lợi như vậy mà sao đầu óc lại không được như thế nhỉ?”
Đột nhiên Triệu Tiêu nhớ lại câu nói tảng đá gì đó mà Tống Cẩn dùng để mắng cô, liền hung hăng trừng Cố Nhất Minh: “Đầu óc ai không dùng được hả, ngược lại tôi cảm thấy cậu thật ngốc nghếch giống hệt như một hòn đá vậy, ngay cả hòn đá còn hiểu chuyện hơn cậu nhiều.”
Cố Nhất Minh bị Triệu Tiêu mắng ngược thì vô cùng sửng sốt, buổi tối trở về ký túc xá, lúc đi tắm cậu túm lấy một cậu bạn rồi hỏi: “Hỏi cậu một chút nha, nếu như một nữ sinh mắng cậu là hòn đá thì điều này nghĩ là sao vậy?”
Cậu nam sinh kia đang muốn đi toilet gấp, ngẫm nghĩ một lát rồi ném đại một cái đáp án ra: “Đương nhiên là chửi cậu không hiểu phong tình rồi, giống với ma quỷ bị đóng trên cọc gỗ ấy…”
Cố Nhất Minh cười rộ lên: “Làm sao có thể được?”
Tuy nói vậy nhưng ngày hôm sau ánh mắt Cố Nhất Minh nhìn Triệu Tiêu có chút bất thường, lúc nghỉ giữa tiết cậu liền chạy đi mua một gói kẹo trái cây mà cô thích.
Lúc Triệu Tiêu nhận lấy gói kẹo trong tay cậu, không nhịn được bèn mở miệng hỏi: “Sao cậu lại đối xử tốt với tôi như thế, nếu như không có việc gì muốn nhờ tôi thì tôi không nhận đâu.”
Cố Nhất Minh lúng túng nhìn Triệu Tiêu: “Còn dám nói tôi giống hòn đá à, ngược lại tôi cảm thấy so với tôi thì cậu còn giống hơn ấy chứ.”
Cố Nhất Minh không phải Tống Cẩn, nếu bị mắng thì không dám cãi, Triệu Tiêu vội vàng cãi lại: “Cậu mới là hòn đá, cả nhà cậu đều là hòn đá hết.”
Thời tiết càng ngày càng trở nên lạnh hơn, những nữ sinh đều yêu thích kiểu tóc xõa, nhưng trường cao trung chỉ cho phép duỗi tóc, Mộ Thanh bèn rủ Triệu Tiêu đi duỗi tóc, Triệu Tiêu nhìn mái tóc vừa đẹp vừa thẳng của một bạn gái trong lớp, cô cũng có chút động lòng.
Trước khi Triệu Tiêu đi uốn tóc, cô đã hỏi Tống Cẩn trước: “Hoàng Thượng, anh nói xem nếu như em đi duỗi tóc thì sẽ ra như thế nào nhỉ?”
Tống Cẩn nhíu mày: “Duỗi tóc là cái gì vậy?”
Triệu Tiêu nghĩ rằng tiền của Tống Cẩn còn nhiều hơn cô rất nhiều, huống chi cô lại là phi tử của anh, anh vốn nên bao nuôi cô mới phải, Triệu Tiêu thầm lựa chọn từ ngữ rồi nói với Tống Cẩn: “Các nữ sinh trong ban đều đi duỗi, nhưng em thì chưa…”
Tống Cẩn ngước mắt lên: “Muốn bao nhiêu tiền?”
Triệu Tiêu liền giơ hai ngón tay ra với anh.
Tống Cẩn rút ví da ra nhưng lại phát hiện bên trong đã hết tiền mặt, bất đắc dĩ mở miệng: “Đợi lát nữa trẫm đi tới chỗ ATM rút hai trăm cho em.”
Triệu Tiêu xấu hổ cúi đầu: “Hoàng Thượng, có phải nô tỳ đã ăn xài quá nhiều rồi không?”
Nhìn thấy Triệu Tiêu như vậy, Tống Cẩn cũng không nỡ nói lời trách cứ, anh chỉ cảm thán thở dài: “Chỉ cần đừng lãng phí là được rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]