Hứa Sĩ Hiển vừa dự hôn lễ xong qua ngày hôm sau liền vội nói lời từ biệt muốn rời đi, hắn nói là đã rời nhà nhiều ngày, nếu giờ không về nữa sợ là đứa nhỏ trong nhà sẽ cuống lên.
Hạ Hoài Linh thấy vậy cũng tỏ ý muốn tiễn đối phương một đoạn. Khi đi đến cuối đường, hai người chắp tay chào nhau, một người hào hiệp, người kia thì chỉnh tề. Hứa Sĩ Hiển nhàn nhạt cười nói: “Ngươi trở về đi, nếu như sau này có cơ hội, ta và ngươi cùng nhau uống rượu chuyện trò.”
Hứa Sĩ Hiển cũng không nói thêm những chuyện khác nữa, trong lòng hắn hiện tại đã buông xuống tất cả. Về phần Hạ Hoài Linh, sau khi hắn biết được những tâm tư của Hứa Sĩ Hiển đã từng có với bản thân mình chỉ cảm thấy bất ngờ đôi chút, nhưng cũng xem không to tát mấy, bởi bọn họ không phải bỏ lỡ nhau, mà là không thể đến được, lúc này cũng không cần thiết đi làm rõ mấy chuyện này làm gì nữa.
“Được, “Hạ Hoài Linh gật gật đầu, đoạn dừng một chút, lại nói, “Nếu như có khó khăn gì, thì cứ tìm ta bất cứ lúc nào, không cần cảm thấy phiền.”
“Ta biết, tương lai nếu A Nguyên có thể đi vào con đường quan chức, thì còn cần Định Viễn hầu quan tâm, ta hẳn sẽ không khách sáo.”
Hạ Hoài Linh nghe vậy cũng bật cười: “Đó là đương nhiên rồi.”
Sau khi đưa mắt nhìn xe ngựa dần khuất bóng, Hạ Hoài Linh trở người lên ngựa, tiện tay hái một nhánh hoa đào rực rỡ đang đung đưa trong gió nhẹ, khẽ cong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-an-hao-dang/735607/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.