*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiêu Dương năm thứ hai mươi, mùa xuân tháng giêng.
Vừa mới qua năm mới xong, đầu xuân nơi biên quan vẫn còn đọng lại khí trời se lạnh chưa đi, trong phòng Chúc Vân Cảnh từ trước ra sau đặt bốn, năm chậu than, hắn tựa ở bên giường nhàm chán đọc sách, bên cạnh là nhi tử mới đầy tháng chưa được bao lâu đang ngủ say như chết.
Hạ Hoài Linh trước khi vào cửa còn đặc biệt phủ thêm tuyết bám trên người mình xuống sạch sẽ, khi vào cửa vẫn có hơi ớn lạnh, liền đi đến chậu than ngồi chốc lát mới dám tới gần Chúc Vân Cảnh và nhi tử.
“Nguyên Bảo vẫn chưa tỉnh sao?”
Hạ Hoài Linh hết sức nhỏ giọng, Chúc Vân Cảnh nghe vậy liền buông sách xuống, dùng ngón tay bóp bóp trên gương mặt mềm mại của nhi tử: “Ngủ y như heo vậy.”
Hạ Hoài Linh khẽ cười cười, Chúc Vân Cảnh luôn như vậy, ngoài miệng cứ tỏ vẻ ghét bỏ kỳ thực trong bụng cực kỳ quan tâm, sau khi sinh hài tử vẫn ở bên cạnh đối phương, nếu vật nhỏ kia òa khóc lúc thích thú hắn còn có thể dỗ dành, mà ngay cả Hạ Hoài Linh tự nhân bản thân cũng không kiên trì được như thế.
“Tiểu hài tử đều ngủ như thế, đợi lớn hơn chút nữa là tốt rồi.”
Chúc Vân Cảnh gật gật đầu, Hạ Hoài Linh đã nói thì hắn sẽ tin, lúc trước Hạ Hoài Linh có từng nói Nguyên Bảo sẽ không xấu xí, hắn vốn vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-an-hao-dang/735599/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.