Chúc Vân Cảnh được Hạ Hoài Linh ôm một đường trở về tẩm cung, cũng may trên đường đi không gặp phải ai, Vương Cửu bước chân vội vã theo sau, gấp đến độ vò tai bứt tóc, nhưng một chút biện pháp gã cũng nghĩ không ra.
Đem người đặt trên giường xong, Hạ Hoài Linh trầm giọng hỏi Vương Cửu: “Thái y tới chưa?”
Vương Cửu: “….” Gã căn bản đâu có định kêu người đi gọi.
Chỉ chốc lát sau, Chúc Vân Cảnh nằm trên giường mơ màng tỉnh lại, cau mày nhìn về phía Hạ Hoài Linh, trong phút chốc tựa như sững sờ, khàn giọng hỏi: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
Vương Cửu giải thích thay: “Điện hạ bỗng nhiên té xỉu, là hầu gia đưa người về.”
Hai hàng lông mày của Chúc Vân Cảnh nhíu càng chặt hơn: “Cô không sao, mời hầu gia về cho.”
Hạ Hoài Linh nhìn mặt đối phương không còn chút máu, đành thở dài nói: “Tốt xấu gì cũng truyền thái y tới xem một chút đi.”
“Không cần, ” Thanh âm của Chúc Vân Cảnh trở nên lạnh lẽo kiên quyết, hạ lệnh đuổi khách lần hai, “Hầu gia có thể về được rồi.”
Hạ Hoài Linh dường như không nghe thấy: “Không thể giấu bệnh sợ thầy, thân thể điện hạ không khỏe nên truyền thái ý.”
“Vương Cửu tiễn khách!”
Vương Cửu nhắm mắt mời Hạ Hoài Linh rời đi, lúc ra đến ngoài mới nhỏ giọng nói cho hắn biết: “Điện hạ là do hôm qua say nắng chưa hết mới bị như vậy, hôm qua thái ý đến xem bốc thuốc rồi, hầu gia không cần lo lắng.”
Hạ Hoài Linh thần sắc phức tạp quay đầu lại liếc nhìn bóng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-an-hao-dang/735582/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.