Chúc Vân Cảnh được Hạ Hoài Linh ôm một đường trở về tẩm cung, cũng may trên đường đi không gặp phải ai, Vương Cửu bước chân vội vã theo sau, gấp đến độ vò tai bứt tóc, nhưng một chút biện pháp gã cũng nghĩ không ra. Đem người đặt trên giường xong, Hạ Hoài Linh trầm giọng hỏi Vương Cửu: “Thái y tới chưa?” Vương Cửu: “….” Gã căn bản đâu có định kêu người đi gọi. Chỉ chốc lát sau, Chúc Vân Cảnh nằm trên giường mơ màng tỉnh lại, cau mày nhìn về phía Hạ Hoài Linh, trong phút chốc tựa như sững sờ, khàn giọng hỏi: “Tại sao ngươi lại ở đây?” Vương Cửu giải thích thay: “Điện hạ bỗng nhiên té xỉu, là hầu gia đưa người về.” Hai hàng lông mày của Chúc Vân Cảnh nhíu càng chặt hơn: “Cô không sao, mời hầu gia về cho.” Hạ Hoài Linh nhìn mặt đối phương không còn chút máu, đành thở dài nói: “Tốt xấu gì cũng truyền thái y tới xem một chút đi.” “Không cần, ” Thanh âm của Chúc Vân Cảnh trở nên lạnh lẽo kiên quyết, hạ lệnh đuổi khách lần hai, “Hầu gia có thể về được rồi.” Hạ Hoài Linh dường như không nghe thấy: “Không thể giấu bệnh sợ thầy, thân thể điện hạ không khỏe nên truyền thái ý.” “Vương Cửu tiễn khách!” Vương Cửu nhắm mắt mời Hạ Hoài Linh rời đi, lúc ra đến ngoài mới nhỏ giọng nói cho hắn biết: “Điện hạ là do hôm qua say nắng chưa hết mới bị như vậy, hôm qua thái ý đến xem bốc thuốc rồi, hầu gia không cần lo lắng.” Hạ Hoài Linh thần sắc phức tạp quay đầu lại liếc nhìn bóng người Chúc Vân Cảnh sau cửa sổ, im lặng chốc lát, rồi xoay người nhanh chân bước đi. Vương Cửu rụt cổ lại trở về bên trong, Chúc Vân Cảnh lạnh lùng nhìn ngang sang gã: “Định Viễn hầu đưa cô về bằng cách nào?” “Ôm… là ôm về.” Chúc Vân Cảnh vớ lấy cái chén trong tay đập tới, Vương Cửu lập tức quỳ xuống: “Điện hạ thứ tội… Hầu gia khăng khăng làm như vậy nô tài không cản được, có điều người yên tâm, lúc đi về không có ai nhìn thấy, những người hạ nhân theo sau sẽ không dám nói năng xằng bậy.” Thấy Chúc Vân Cảnh mặt lạnh im lặng không lên tiếng, Vương Cửu do do dự dự hỏi hắn: “Điện hạ thật sự không truyền thái y sao? Hay là để Lâm thái y tới xem một chút…” Chúc Vân Cảnh buồn bực phất tay: “Cút đi.” Vương Cửu theo lệnh rời đi, lúc này Chúc Vân Cảnh nhắm mắt lại, chết tiệt… Sớm muội gì hắn cũng sẽ giết chết cái tên háo sắc Hạ Hoài Linh này! — Gốc là đăng đồ tử: tham luyến nữ sắc, mê sắc. Qua hai ngày sau, Tạ Hiên Minh bỗng nhiên hốt hoảng chạy tới cầu kiến Chúc Vân Cảnh, vừa vào cửa liền đầu đầy mồ hôi quỳ xuống: “Điện hạ, cầu xin người cứu Tạ gia đi!” Chúc Vân Cảnh mới bị tiểu nghiệt chủng trong bụng quậy tưng một trận, vừa uống thước xong cả người không thoải mái đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy cau mày mở mắt ra: “Xảy ra chuyện gì rồi?” Tạ Hiên inh lau mồ hôi trên gáy, áp úng nói: “Chuyện tuần phủ Giang Nam Phương Thành Bằng cùng diêm vận sử Liêu Bính Phong bị đâm trong lúc áp giải vào kinh… là do phụ thân phái người đi làm, nào biết sẽ bị thất thủ…” Chúc Vân Cảnh thoắt cái ngồi dậy, đột nhiên trợn to hai mắt: “Các ngươi điên rồi? Lúc trước không phải ngươi từng nói với cô các ngươi không có liên quan đến vụ muối lậu hay sao?” Chuyện này từ sáng sớm đã có người báo cáo cho Chiêu Dương đế, nói rằng lại có người dám to gan dự định ám sát mệnh quan triều đình được chính hoàng đế hạ thánh chỉ yêu cầu áp giải vào kinh, với ý đồ giết người diệt khẩu, nếu không phải do Định Viễn hầu chuẩn bị từ sớm, đặc biệt phái người đi tiếp ứng, thì coi như đối phương đã thật sự hành động thành công. Chiêu Dương đế vì vậy vô cùng tức giận, hạ lệnh Hạ Hoài Linh điều tra chuyện này cho rõ ràng. Tạ Hiên Minh cúi đầu úp mở nói: “Là phụ thân không cho ta nói với người… Hắn vốn tưởng rằng chỉ cần ra tay trước thì có thể chiếm được lợi thế, một khi giết bọn người Phương Thành Bằng xong, không còn chứng cứ liền có thể lừa gạt…” Chúc Vân Cảnh tức điên: “Vậy rốt cuộc các ngươi đã làm cái gì?!” “Phụ… Phụ thân được lợi từ chỗ Phương Thành Bằng bọn họ, cho nên cũng tham dự vụ buôn bán muối lậu, bức tấu chương đầu tiên của Đỗ Đình Trọng bị ngăn lại ở Thông Chính Tư, sau đó nằm… nằm trong tay phụ thân, lúc đó phụ thân viết thư báo cho Phương Thanh Bằng, bởi vậy mới xảy ra án thơ châm biếm của Đỗ Đình Trọng.” “Các ngươi là ăn gan hùm, mật gấu* sao? Chuyện như vậy cũng dám làm?!” — Trên mình thay một thành ngữ tương tự vào, gốc là: ăn tim gấu gan beo 熊心豹子胆: chỉ những người to gan, làm những chuyện mà người bình thường không dám làm. Chúc Vân Cảnh đập bàn một cái, một giây sau liền ôm bụng đau đớn ngã về trên giường, làm cho Vương Cửu sợ hết hồn, mau lẹ đi vào đỡ lấy hắn: “Điện hạ đừng tức giận, cẩn thận thân mình…” Chúc Vân Cảnh hất tay Vương Cửu ra, cố đè nén sự kích động muốn đáp một cước chết cái tên Hạ Hiên Minh này, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi nghe kỹ cho cô, chuyện đã đến nước này, ngươi cùng cữu cữu còn muốn sống thì lập tức đến trước mặt khai nhận rõ ràng toàn bộ câu chuyện, bằng không ngay cả thần tiên cũng không cứu được các ngươi!” “Không thể được!” Tạ Hiên Minh vội la lên, “Điện hạ chuyện này không được! Nói cho biết bệ hạ biết coi như không chết cũng tịch biên tài sản bị đày đi, thế này thì có khác gì là để bọn ta chết chứ! Điện hạ người cứu chúng ta đi! Cứu lấy Tạ gia đi!” “Cô có thể làm được gì?” Chúc Vân Cảnh phẫn nộ quát, “Không phải cô đã cứu các ngươi rồi sao? Bằng không thì các ngươi đáng ra phải chết từ ba năm trước rồi! Vất vả lắm mới sống tạm đến hôm nay còn không chịu hối cải! Còn dám làm mấy chuyện đại nghịch bất đạo này! Ngươi muốn cô cứu các người như thế nào đây?” Tạ Hiên Minh bị đuổi ra ngoài, lúc này Chúc Vân Cảnh giận đến độ sôi sùng sục, muốn nôn ra máu, trong bụng từng trận đau ập tới, cả người co giật, một thân toàn mồ hôi lạnh giống như mới vớt từ trong nước ra. Vương Cửu sợ đến gào khóc không ngừng, luống cuống tay chân muốn đi tìm thái y, lại bị Chúc Vân Cảnh gọi lại, Chúc Vân Cảnh cắn chặt răng, căn dặn nói: “Không cho đi, đóng cửa, có là ai cũng không cho.. đi vào…” Nói xong chữ cuối cùng, cánh tay không còn chút sức của Chúc Vân Cảnh buông xuống, đôi mắt đóng lại. Sau ba ngày, còn chưa chờ được tin tức phụ tử Tạ Sinh Minh tới chỗ hoàng đế xin lỗi, thì bọn người Phương Thành bằng đã bị áp giải vào kinh. Mà khi ở dưới mắt đông đảo dân chúng, Phương Thành Bằng lại làm ra hành động vượt ra xa tầm dự đoán của mọi người. Khi bị áp giải xuống xe ở trước nha môn hình bộ, Phương Thành Bằng ở trước mặt đám quan lại cùng dân chúng vây xem, hô lớn nói chính thái tử cùng Tạ Quốc Công mới là người lớn nhất đứng sau làm chủ trong án muối lậu, còn hắn một lòng trung thành với thái tử kết quả lại suýt chút nữa chịu phải kết cục giết người diệt khẩu, đúng là thiên đạo bất công! Cho dù Hạ Hoài Linh đã phản ứng mau chóng gọi người đến chặn miệng hắn lại, nhưng đã chậm, không cần đến nửa ngày, chuyện tình đã lưu truyền đến mức ai nấy đều biết. Hình bộ cùng Đại Lý Tự, và Đô Sát Viện thẩm tra suốt đêm, tới ngày hôm sau trời còn chưa sáng Hạ Hoài Linh đã cùng mấy vị chủ thẩm quan khác mang theo bằng chứng cùng khẩu cung tường tận đi tới biệt cung phục lệnh* cho Chiêu Dương đế. Về chuyên liên quan đến thái tử đương triều, bọn họ không ai dám tự ý quyết định, chỉ có thể giao cho hoàng đế định đoạt. — Phục lệnh: báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh Chúc Vân Cảnh bị Chiêu Dương đế kêu đến vẫn đang còn ngây thơ không biết xảy ra chuyện gì, hai ngày nay hắn đều đóng cửa từ chối tiếp khách, cho nên không biết tình hình bên ngoài đã xảy ra biến cố gì. Cho đến khi hắn đi vào Ngự Thư Phòng, nhìn thấy một đám đại thần nội các cùng Tam Pháp Ti chủ quan đều có mặt, lại thấy phụ tử Tạ Sùng Minh quỳ rạp trên mặt đất, mà phụ hoàng hắn mặt trầm như mặt nước còn phủ đầy mây đen, lúc này tâm trạng Chúc Vân Cảnh trở nên mãnh liệt, trong nháy mắt linh cảm được có gì đó không lành. Hạ Hoài Linh ngước mắt nhìn Chúc Vân Cảnh một chút, sau đó nhanh chóng thu hồi, cúi đầu. Chúc Vân Cảnh cẩn trọng e dè tiến lên thỉnh an, Chiêu Dương đế ném lời làm chứng của bọn Phương Thành Bằng tới chỗ hắn: “Chính ngươi xem đi!” Chúc Vân Cảnh nhặt lên mấy phần lời chứng này nhanh chóng xem qua một lần, con ngươi mạnh mẽ co lại, vội hét lên: “Chuyện này không liên quan gì đến nhi thần! Nhi thần không hề hay biết cũng như chắc chắn không có tham dự vụ muối lậu này!” Chiêu Dương đế cả giận nói: “Ngươi không có tại sao bọn họ đều nói là ngươi?!” Chúc Vân Cảnh đột nhiên nhìn qua Tạ Sùng Minh: “Là các ngươi dùng danh nghĩa của cô lừa lọc đảo điên ở Giang Nam phải không? Là các ngươi nói cho bọn người Phương Thành Bằng là cô muốn bọn họ buôn muối lậu cướp lấy tiền tài bất nghĩa đó hiếu kính cho cô đúng không?” Tạ Hiên Minh há miệng run rẩy nằm trên mặt đất nói không ra lời, Tạ Sùng Minh thì cúi thấp đầu, thấp giọng nói: “Điện hạ.. Lúc trước khi người biết cũng đã ngầm chấp nhận kia mà, bọn người Phương Thành Bằng hằng nằm vào kinh hiếu kính hơn nửa đều dâng cho Đông cung, cái này người cũng biết rõ. Trên danh sách Phương Thành Bằng nơi đó cũng có ghi lại rõ ràng, đồ vật cũng đặt trong Đông cung của người, không tin có thể đi đối chiếu từng món.” Chúc Vân Cảnh sửng sốt, cho dù ra sao hắn cũng không nghĩ đến cữu cữu mình hiển nhiên sẽ nói ra được mấy lời như vậy, bình thường Tạ Hiên Minh cũng thường xuyên đưa một ít thứ tốt đến hiếu kính hắn. Chúc Vân Cảnh kỳ thực cũng không có khái niệm suy xét rốt cuộc mấy thứ đồ kia giá trị bao nhiêu, nhìn thích thì nhận, hắn quả thực không biết những thứ đồ này thực ra là do quan chức Giang Nam đưa. Chúc Vân Cảnh đỏ mắt: “Thì ra các ngươi sớm đã mưu tính kỹ càng, muốn lôi kéo cô cùng nhau xuống nước sao? Cữu cữu, cô tín nhiệm ngươi như vậy, ngươi đối xử thế với cô sao? Vì muốn giải vây tội liền định đem toàn bộ chuyện này đổ lên đầu cô?” Tạ Sùng Minh cúi đầu thấp xuống chút nữa: “Điện hạ, thần cũng theo căn dặn của người mà làm thôi.” Chúc Vân Cảnh giận quá chỉ biết cười:”Cô dặn dò? Lúc nào cô căn dặn ngươi làm mấy chuyện này? Chuyện ngươi chặn tấu chương lại, vu hại trung lương sau đó nỗ lực giết người diệt khẩu, chẳng lẽ tất cả đều là do cô dặn dò hay sao?” “Phong tấu chương này đúng là bên thông chính có giao cho thần, nhưng thần có xin phép qua người, là do người nói không thể để cho bệ hạ biết, cũng là do người gợi ý để Phương Thành Băng vưu hại cho Đỗ Đình Trọng, chuyện giết người diệt khẩu kia cũng là sau ngày lâm triều, người gọi Tạ Hiên Minh tiến cung căn dặn hắn làm mà!” Trong ngự thư phòng lúc này yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, một đám quan chức đứng ở đây ngay cả thở mạnh cũng không dám thở, chỉ có Hạ Hoài Linh chau mày. Chúc Vân Cảnh đỏ mắt liên tục nói ba lần chữ “Tốt”, có vẻ như cực kỳ thương tâm. Chiêu Dương đế không nhịn được ngắt lời bọn họ: “Thái tử chính ngươi nói! Đến cùng xảy ra chuyện gì!” “Nhi thần chưa từng làm, ” Hai mắt Chúc Vân Cảnh đỏ chót, “Từ đầu tới cuối nhi thần đều không biết rốt cục bọn người Tạ Quốc Công kia làm cái gì, nhi thần không hề qua lại với quan chức Giang Nam, kính xin phụ hoàng minh xét.” Tạ Sùng Minh cãi lại: “Vài ngày trước đó lúc lâm triều điện hạ còn nói tốt đòi khen thưởng Phương Thành Bằng kia mà, chuyện này mọi người đều biết!” “Vào lúc ấy cô làm sao biết chuyện ngươi cùng hắn cấu kết còn làm ra sự tình như thế!” Ánh mắt Chiêu Dương đế tối sầm lại, nhất thời có chút do dự không quyết định được, so với án buôn muối lậu, thì hoàng đế còn kiêng kỵ với việc thái tử sau lưng cấu kết với ngoại thần, nhân cơ hội đó lôi kéo lòng người, nhưng Chúc Vân Cảnh đã nói, là hắn không có làm. Mà chuyện này tồi tệ chính là ở chỗ, cho dù Chúc Vân Cảnh không biết rõ tình hình, nhưng một khi Tạ Sùng Minh thật sự lấy danh nghĩa hắn ra ngoài làm chuyện, thì Phương Thành Bằng cũng cho là mình đang giúp thái tử làm việc. T ạ Hiên Minh ở một bên vẫn không lên tiếng bỗng nhiên nói rằng: “Thái…Thái tử điện hạ phái người vu hại tri phủ Cảnh Châu thật ra là còn có tư tâm khác. Lúc trước Hàn lâm biên tu Hứa Sĩ Hiển bởi vì bị liên lụy bị tống vào ngục, thái tử điện hạ đã sớm coi trọng hắn, liền uy bức dụ lợi, nhưng Hứa Sĩ Hiển cũng không nghe theo. Sau chuyện đó, thái tử liền gây khó dễ dùng tính mạng tri phủ Cảnh Châu uy hiếp Hứa Sĩ Hiển, rốt cục mới khiến cho đối phương khuất phục. Điện hạ dàn xếp cảnh Hứa Sĩ Hiển giả chết nhằm man thiên quá hải*, tiếp đó lén đem người từ trong ngục Đại Lý Tự giấu vào trong trang của thái tử trên Phượng Hoàng Sơn, nếu bệ hạ không tin, có thể phái người tới thăm dò, cho dù hiện tại Hứa Sĩ Hiển đã không còn ở đó, nhưng hạ nhân trong trang nhất định đều gặp qua đối phương.” — Man thiên quá hải: ngụy trang để lừa dối đối phương, len lén hành động. Mọi người ồ lên, lông mày Chiêu Dương đế mạnh mẽ nhướng lên, mắt lạnh nhìn về phía Chúc Vân Cảnh: “Hắn nói thật sao?” Mặt Chúc Vân Cảnh trắng bệnh, trong chốc lát ánh mắt chứa đựng sự hoảng loạn. Không cần hắn nói thêm gì nữa, phản ứng lúc này ở trong mắt Chiêu Dương đế cũng xem như là minh chứng thực tế rồi. Chúc Vân Cảnh sốt ruột giải thích: “Nhi thần là cứu Hứa Sĩ Hiển ra ngoài, chuyện nhi thần từng làm cũng chỉ có chuyện này, những chuyện khác thật sự không có quan hệ với nhi thần! Phụ hoàng người tin tưởng nhi thần đi, nhi thần đã nói không làm nhất quyết không có làm, nhi thần tuyệt đối không dám lừa gạt người!” Hắn thật sự không nghĩ tới, phụ tử Tạ gia kia vì muốn kéo hắn xuống nước giải nguy mà làm đến mức này, chỉ vì hắn nói bản thân không cứu được bọn họ, mà muốn cùng hắn cá chết lưới rách. — Cá chết lưới rách: ví von là hai bên tranh đấu đến khi bị tiêu diệt. Sau một hồi giằng co, Hạ Hoài Linh chợt đi lên trước một bước, trầm giọng nhắc nhở Chiêu Dương đế: “Bệ hạ, điểm đáng ngờ trong án này rất nhiều, kính xin bệ hạ cho chúng thần thẩm tra rõ ràng rồi hẳn định đoạt tiếp.” Mấy vị các thần cũng dồn dập tiến lên khuyên nhủ Chiêu Dương đế, Chiêu Dương đế nhắm mắt lại, lạnh giọng hạ lệnh: “Bắt giữ phụ tử Tạ Sùng Minh chờ thẩm tra, còn thái tử ngươi trở lại đóng cửa suy xét về lỗi lầm của mình, không có ý chỉ của trẫm thì không được tùy ý triệu kiến ngoại thần.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]