Lúc Chúc Vân Cảnh từ trong lao đi ra khóe miệng còn mang theo ý cười sảng khoái, Vương Cửu chỉ nhìn một chút liền biết điện hạ đây là tâm tưởng sự thành*, thành ra cũng cao hứng theo. Dù sao nếu Điện hạ không thoải mái, thì những người chịu hứng những cơn thịnh nộ trời ơi đất hỡi cũng chính là đám hạ nhân bọn họ, chỉ có khi điện hạ vui vẻ, bọn họ mới có thể sống tháng ngày dễ chịu.
— tâm tưởng sự thành: chuyện trong lòng được như ý muốn.
Ngục quan Đại Lý Tự ân cần cung tiễn hoàng thái tử lên xe rời đi. Trước khi lên xe, Chúc Vân Cảnh nhìn lướt qua ngục thừa đang quỳ trước mặt hắn, trầm giọng nhắc nhở: “Chuyện cô tới nơi này, không cho phép nói lung tung.”
Đầu của đối phương hạ thấp xuống: “Điện hạ yên tâm, thần chắc chắn không dám.”
Xe ngựa lộc cộc mà đi, mãi cho đến khi mất bóng, đám quan quỳ đầu đất mới bò dậy, đang trong mùa đông giá rét mà gã nào cũng đổ mồ hồ lạnh chảy ròng ròng, đây là đang xảy ra chuyện gì!
Trong xe Chúc Vân Cảnh nhắm mắt dưỡng thần, ngoài miệng dặn dò Vương Cửu: “Một lát tìm người đi nhắn với Quốc Công Phủ, để cho tên tiểu tử Tạ Hiên Minh kia giúp cô làm ổn thỏa chuyện này.”
“Dạ.” Vương Cửu mau mau đáp lại.
Trở lại trong cung đã là giờ tỵ, Chiêu Dương đế đang trong noãn các* ở Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương. Chúc Vân Cảnh đi vào thỉnh an quy củ, Chiêu Dương đế gọi hắn đến bên cạnh mình rồi hỏi: “Hôm nay làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-an-hao-dang/735564/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.