Chương trước
Chương sau
Lúc Chúc Vân Cảnh từ trong lao đi ra khóe miệng còn mang theo ý cười sảng khoái, Vương Cửu chỉ nhìn một chút liền biết điện hạ đây là tâm tưởng sự thành*, thành ra cũng cao hứng theo. Dù sao nếu Điện hạ không thoải mái, thì những người chịu hứng những cơn thịnh nộ trời ơi đất hỡi  cũng chính là đám hạ nhân bọn họ, chỉ có khi điện hạ vui vẻ, bọn họ mới có thể sống tháng ngày dễ chịu.
— tâm tưởng sự thành: chuyện trong lòng được như ý muốn.
Ngục quan Đại Lý Tự ân cần cung tiễn hoàng thái tử lên xe rời đi. Trước khi lên xe, Chúc Vân Cảnh nhìn lướt qua ngục thừa đang quỳ trước mặt hắn, trầm giọng nhắc nhở: “Chuyện cô tới nơi này, không cho phép nói lung tung.”
Đầu của đối phương hạ thấp xuống: “Điện hạ yên tâm, thần chắc chắn không dám.”
Xe ngựa lộc cộc mà đi, mãi cho đến khi mất bóng, đám quan quỳ đầu đất mới bò dậy, đang trong mùa đông giá rét mà gã nào cũng đổ mồ hồ lạnh chảy ròng ròng, đây là đang xảy ra chuyện gì!
Trong xe Chúc Vân Cảnh nhắm mắt dưỡng thần, ngoài miệng dặn dò Vương Cửu: “Một lát tìm người đi nhắn với Quốc Công Phủ, để cho tên tiểu tử Tạ Hiên Minh kia giúp cô làm ổn thỏa chuyện này.”
“Dạ.” Vương Cửu mau mau đáp lại.
Trở lại trong cung đã là giờ tỵ, Chiêu Dương đế đang trong noãn các* ở Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương. Chúc Vân Cảnh đi vào thỉnh an quy củ, Chiêu Dương đế gọi hắn đến bên cạnh mình rồi hỏi: “Hôm nay làm sao không thấy con vào triều?”
— Giờ tỵ: từ chín đến mười một giờ sáng.
— Noãn các: phòng có lò sưởi ấm.
“Đêm qua tuyết chợt rơi lớn bị cảm lạnh, cho nên thân thể có chút không thoải mái.” Chúc Vân Cảnh tùy tiện bịa ra một lý do.
“Đã để thái y xem qua chưa?”
“Không có gì nghiêm trọng, uống hai chén thuốc là được, phụ hoàng không cần lo lắng.”
Chiêu Dương đế yên lòng, ngược lại cùng hắn nói đến một chuyện khác: “Đại quân chinh viễn đầu tháng sẽ thắng trận về triều, đến lúc đó con thay trẫm đến bên ngoài Đức Thắng Môn nghênh tiếp, nhiều năm như vậy, cuối cùng phương Bắc cũng yên ổn, đây đều là do có tổ tông che chở, đến cái ngày chờ trẫm qua trăm tuổi cũng sẽ có mặt mũi mà đi gặp liệt tổ liệt tông rồi.”
Chiêu Dương đế hãy còn cảm thán, trong mắt không thể giấu đi sự vui sướng cùng hưng phấn.
Chúc Vân Cảnh thuận thế ca ngợi: “Là phụ hoàng võ công cái thế, thiên hạ không ai không quy thuận.”
Lời này hiển nhiên Chiêu Dương đế vô cùng thích nghe, hắn vuốt chòm râu đẹp đẽ của mình, bên trong nụ cười thêm mấy phần tự đắc.
Người Di* chiếm nhiều ở phương Bắc, gần mấy chục năm qua đã nhiều lần liên tiếp xâm phạm biên cảnh Đại Diễn, cướp đốt hiếp giết, không có việc xấu nào không làm, đã sớm trở thành đại họa nghiêm trọng của Đại Diễn. Năm năm trước, Chiêu Dương đế phái năm trăm ngàn đại quân chinh viễn xuất chinh đến Bắc Di, cuối cùng cũng chặt được thủ cấp của tên Hãn vương di nhân, lùi địch ngàn dặm, đánh cho người Di phục tùng, không thể không xưng thần cống nạp. Đây là chuyện mà tiên đế tiêu tốn tâm huyết cả đời không làm được, cuối cùng lại có thể hoàn thành trong tay Chiêu Dương đế,nhất định sẽ là một trang nổi bật trong sử sách hậu thế, khó trách sao Chiêu Dương đế có thể tự mãn như vậy.
— Di nhân: chỉ người bộ tộc, dân tộc thiểu số.
Chúc Vân Cảnh nghĩ tới nhưng là nghĩ tới chút việc khác, lần này đại quân chinh viễn toàn thắng trở về, nói vậy Hạ gia cùng nhị đệ của hắn Chúc Vân Tuần sẽ càng thêm đắc ý.
Chiêu Dương đế bàn giao chuyện xong, thừa dịp tâm trạng tốt còn nói thêm mấy vấn đề khác: “Hôm qua trẫm đến Vĩnh Thọ cung thỉnh an thái hậu, lão nhân gia có nhắc chuyện bây giờ con mười bảy tuổi, đã đến tuổi thành hôn, mẫu hậu con mất sớm, việc này đúng là sơ sót của trẫm. Dù gì con cũng là thái tử, sớm ngày thành gia lập nghiệp cũng là có công với xã tắc.”
Chúc Vân Cảnh chắp tay: “Vậy do phụ hoàng làm chủ.”
Chiêu Dương đế thấy hắn thuận theo thành ra vô cùng đắc ý, chỉ thuận miệng đề cập đến: “Vài ngày trước trẫm có nghe một ín tin đồn hoang đường trong kinh, tuy nói không thể, nhưng suy cho cùng vẫn e ngại tới danh dự con, cho nên sau này con chỉ cần làm việc cẩn thận trang nghiêm lại chút, đừng để lọt trúng miệng lưỡi người đời.”
Chúc Vân Cảnh cũng không bất ngờ mấy đối với chuyện giữa hắn và Hứa Sĩ Hiển lọt vào trong tai Chiêu Dương đế, bởi có người dẫu cho có hao tổn tâm cơ cũng muốn hắn không được yên ổn. Bất luận trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt vẫn phải tỏ vẻ khiêm tốn tiếp thu: “Nhi thần sẽ tránh.”
Chiêu Dương đế gật đầu: “Chuyện đại hôn chưa gấp, thái hậu nói cũng sẽ giúp con chọn lựa, nếu con có ý kiến gì, thì cứ đi nói với thái hậu.”
Chúc Vân Cảnh cười cợt: “Nhi thần nào có ý kiến gì, phụ hoàng cùng hoàng tổ mẫu chọn nhất định là tốt nhất.”
Sau khi Chúc Vân Cảnh giúp Chiêu Dương đế phê duyệt một phần tấu chương, liền ở lại cùng hắn dùng bữa trưa, buổi trưa xong thì về tẩm cung chợp mắt một lúc, tới buổi chiều lại đến Trọng Hoa Điện đọc sách.
Trọng Hoa Điện là nơi để các hoàng tử học tập, năm Chúc Vân Cảnh mười hai tuổi liền theo Chiêu Dương đế vào triều để học tập xử lý chính sự, cũng có đại nho đương thời nhậm chức Thái Phó dạy thái tử học. Còn về nơi Trọng Hoa Điện này, cứ mỗi ba ngày hắn mới có thể tới một lần, để cùng những hoàng tử khác nghe giảng chung, đây là ý của Chiêu Dương đế, vì hắn sợ Chúc Cảnh Vân cùng huynh đệ trở nên xa lạ.
Chúc Vân Cảnh vừa vào cửa liền có một một đám huynh đệ đứng dậy đi tới trước thỉnh an tới tấp. Con cháu Chiêu Dương đế khá đông đúc, về phần nhi tử thì có tám người, Chúc Vân Cảnh cùng phần lớn tiểu đệ không quen thân lắm, chỉ qua loa gật gật đầu, sau đó đi tới vị trí của mình ngồi xuống.
Một buổi chiều rất nhanh cứ thế mà trôi qua, ngay lúc mặt trời sắp lặn rốt cuộc cũng tan học, Chúc Vân Cảnh đứng dậy, gọi ngũ đệ Chúc Vân Tuyên cùng nhau đến Đông cung dùng bữa tối.
Chúc Vân Tuyên là huynh đệ ruột cùng một mẹ sinh. Năm mười bốn tuổi, mẫu hậu Chúc Vân Cảnh cũng chính là vì sinh người tiểu đệ này mà khó sinh băng thệ. Vì thế cho nên bình thường, Chúc Vân Cảnh thường dành rất nhiều sự quan tâm đến Chúc Vân Tuyên, nhiều huynh đệ như vậy, hắn cũng chỉ thân thuộc được với mỗi mình người tiểu đệ này.
Tính cách của Chúc Vân Tuyên cởi mở, suốt ngày te toét miệng, chờ đến khi không còn người ngoài liền ghét sát vào Chúc Vân Cảnh cười hỏi hắn: “Thái tử ca ca, có phải phụ hoàng là nói sẽ chỉ hôn cho huynh không?”
Chúc Vân Cảnh liếc nhìn hắn một cái: “Làm sao đệ biết?”
“Hôm qua đệ đi thỉnh an hoàng tố mẫu, mới nghe người cùng phụ hoàng nói chuyện, theo ý của hoàng tổ mẫu là người hình như có ý định đem cháu gái của chính mình gả cho huynh, phụ hoàng chưa nói sẽ đáp ứng hay không.”
Chúc Vân Cảnh khẽ giễu cợt: “Người nhà họ Triệu, không ra gì.”
Tuy Triệu gia này là bên mẫu tộc thái hậu, được thăng quan tiến chức, nhưng thái hậu sinh ra thân phận thấp kém, lúc trước chẳng qua chỉ là con của cung nữ, có thể có được địa vị hôm nay hoàn toàn là do mẫu bằng tử đất*, nữ nhi nhà người, quả thực không đủ trình độ làm thái tử phi thậm chí là hoàng hậu tương lai.
— mẫu bằng tử đất: nhờ vào mẹ mà con được hưởng quyền quý.
Chúc Vân Cảnh trong lòng biết phụ hoàng sẽ không hồ đồ như vậy, vì lẽ đó mới không đáp ứng ngay với thái hậu. Trước tiên cùng lắm trì trệ kéo dài cửu vãn mà thôi, nếu quá mức thì cưới làm trắc phi, mà đối với chuyện này Chúc Vân Cảnh cũng không lo lắm mấy.
Chúc Vân Tuyên vô cùng tán thành: “Còn không phải sao, này còn kém xa so với nữ tử thế gia mà nhị ca muốn thú, từ khi quân chinh viễn đắc thắng, tin tức Bắc Di xưng thần truyền đến kinh, khiến cho con đường làm quan mấy ngày này của nhị ca cực kỳ rộng mở. Hôm nay phụ hoàng còn giao nhiệm vụ cho hắn, đoán chừng trong thời gian này hắn sẽ không đến Trọng Hoa điện rồi.”
Việc này vừa nãy tới Chúc Vân Cảnh cũng có nghe người ta nói, khoảng thời gian này quả thật danh tiếng của Chúc Vân Tuần đang dâng cao, thậm chí trong triều đình còn có người xúi giục Chiếu Dương đế phân phong hầu chư tử, mà một khi Chúc Vân Tuần có tước vương *, thì vị trí của hắn cách thái tử chỉ còn duy nhất một bước mà thôi.
— Tước vương: là một loại tước vị dưới chế độ quân chủ, được xem như cao nhất, chỉ đứng sau vua toàn bộ đất nước, cao hơn công tước. Tước vương chỉ có danh nghĩa, không trực tiếp nắm quyền cai trị đất nước hoặc lãnh thổ nào, mà chỉ dùng dùng cho Hoàng đế cai trị thể hiện oai phong của mình như vua trên các vua qua việc phong vương cho con cháu.
Từ xưa đến giờ, Chúc Vân Cảnh và Chúc Vân Tuần chưa bao giờ là một cặp huynh đệ hòa thuận. Chúc Vân Tuần chỉ  sinh muộn hơn hoàng trưởng tử là hắn mỗi hai ngày, mà hắn là đích tử* của hoàng hậu, còn Chúc Vân Tuần thì là con của quý phi. Hoàng hậu là nhi nữ Quốc công, nhà quý phi cũng thuộc dòng dõi thế gia võ tướng trung liệt. Bàn về xuất thân, kỳ thực hoàng hậu và quý phi cũng không hơn kém bao nhiêu, chỉ là năm đó sau khi tiên hoàng vừa ý tướng mạo mắn đẻ của nàng cho nên mới lập mẫu hậu hắn là chính phi, do đó quý phi vẫn phải cố nhẫn nhịn chịu đựng, về sau lại bị thua một quân cờ bởi không thể sinh ra hoàng trưởng tử* trước một bước. Cũng bởi mẫu hậu của Chúc Vân Cảnh mất sớm, Chiêu Dương đế đại khái vẫn luôn lo sợ mẫu tử quý phi nảy sinh lòng tranh đoạt, mãi đến tận hai năm trước, khi quý phi qua đời vì bệnh cũng không có ý định  phù chính* nàng. Trên cơ bản thì Chúc Vân Cảnh hoàn toàn thắng lợi, thế nhưng hai năm qua, số may của hắn dường như đã chấm dứt.
— Phù chính: đưa thiếp lên làm chính.
— Đích tử: con do vợ ca sinh ra | Hoàng trưởng tử: con trai đầu tiên của hoàng đế
Đầu tiên trước khi Quý Phi qua đời vì bạo bệnh đã liều mạng dùng hơi cuối cùng xin Chiêu Dương đế chỉ hôn cho Chúc Vân Tuần vị đại tiểu thư vốn là con vợ cả của một dòng dõi trâm anh thế gia danh môn làm phi, thánh chỉ đã ra chỉ còn chờ người đại ca Chúc Vân Cảnh này cưới thái tử phi xong, thì bọn họ liền thành hôn. Còn nhà Tạ Quốc công mẫu tộc của hắn mấy lần vì một vài việc nhặt vặt vãnh mà xúc phạm khiến vua tức giận bị chê cười, trong phủ thì lại xuất hiện lớp lớp công tử bột không ai có thể đảm đương mấy chức trách lớn. Trái lại bên mẫu gia quý phi Hạ thị thì khác, kỳ huynh Hạ Viễn Chi năm đó phụng thánh mệnh dẫn năm trăm ngàn đại quân chinh viễn xuất chinh tới Bắc Di, chết trận sa trường vì nước quên mình. Sau đó tiếp tục đến con trai Hạ Viễn Chi Hạ Hoài Linh nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, lúc đó đối phương chỉ mới mười bảy tuổi đã gánh trên vai chức tướng soái, liên tiếp lập nên kỳ công trên chiến trường, không những thế còn tự tay đâm Hãn vương Bắc Di, tạo ra công lao bất thế, trên dưới triều đình cũng vì chuyện này mà choáng váng, khiến Chiêu Dương đế hạ thánh chỉ ba điều, câu từ ca ngợi đến cực điểm. Mà ngày hôm nay, Chúc Vân Tuần từng bị ngăn ở ngoài triều liền được phái làm nhiệm vụ, làm cho ưu thế duy nhất của Chúc Vân Cảnh như không còn tồn tại nữa.
Tâm trạng Chúc Vân Cảnh xoay tới chuyển lui, cuối cùng bĩu môi: “Cũng không có gì, ỷ vào đánh xong, quân chinh viễn hồi triều, công cao cái chủ*, rồi ăn cháo đá bát, xưa này đều không nằm ngoài dự đoán.”
— Công cao cái chủ: người có công lớn
“Nói cũng đúng, ” Chúc Vân Tuyên không khỏi sinh ra chút đồng tình đối với vị Hạ đại tướng quân sắp hồi triều kia, sau đó lại nhanh chóng vứt qua một bên, đề tài về lại chuyện thành hôn của Chúc Vân Cảnh, cười ép hắn nói, “Thái tử ca ca, lúc trước không phải huynh rất thích cái người thám hoa lang kia sao? Đệ còn tưởng rằng huynh thật sự coi trọng người ta nữa, hiện tại hắn phạm vào tội, huynh không định nhúng tay vào hay sao?”
“Một thân namnhân bần hàn, chẳng lẽ thật sự cưới về làm thái tử phi?” Chúc Vân Cảnh hừ cười, “Cô để ý hắn là cho hắn mặt mũi, ai kêu hắn không biết cân nhắc.”
“Vậy hắn định phải chết rồi, đáng tiếc, người đẹp như vậy còn có một bụng kinh luân, vậy mà phải rơi đầu khi còn trẻ rồi.”
“Đệ không nhìn thấy hắn phạm chính vào tội gì hay sao? Người tri phủ Cảnh Châu này thế mà lại phạm vào chuyện phụ hoàng kiêng kỵ nhất, dẫu có chết một vạn lần cũng là may cho hắn rồi.”
Chúc Vân Tuyên đăm chiêu: “Nhưng đệ cảm thấy tri phủ Cảnh Châu này nhìn không giống người như vậy, già đầu lại có con có cái, chỉ có chán sống mới muốn tạo phản, theo như đệ thấy thì tám chín trên mười là hắn đắc tội ai đó, rồi bị người ta vu oan hãm hại.”
Chúc Vân Cảnh không phản đối: “Vậy thì như thế nào, tất cả đều là thơ của gã cùng Hứa Sĩ Hiển qua lại với nhau trong thư từ, cứ coi như là chắp vá thêm, nhưng phụ hoàng đã nói đó là thơ châm biếm thì là thơ châm biếm.”
Một phủ thơ văn bình thường bị gán cho cái tội làm thơ châm biến nhìn qua có vẻ hoang đường, kì thực là người vạch trần việc này là Ngự sử hoặc nên nói đúng hơn là người ở sau lưng hắn bắt trúng tâm tư của Chiêu Dương. Chiêu Dương đế là con do cung nữ sinh ra, mặc dù về sau được tiên hoàng nhận nuôi như con mình, nhưng chung quy cũng không phải đích tử chính thống, sau đó bị người ta lên án lên ngôi bất chính, còn về phương diện thơ văn này quả thực chỉ là trông gà hóa cuốc. Lúc đầu thơ này bị người kết tội bẩm lên vì có hiềm ý chê trách quân thượng. Tiếp đó Chiêu Dương đế bèn phái người đi thăm dò, tra ra tri phủ Cảnh Châu lén lút mở buổi nghị luận chính sự bừa bãi, trong lời nói hình như còn có mưu đồ làm phản, đến lúc này tội danh mới được định. Nhưng rốt cuộc người tri phủ kia có mưu đồ làm phản thật sự hay không, hay thật từng mắng thầm qua Chiêu Dương đế cũng chưa được rõ, bởi những chứng cứ hư hư thật thật kia thật đúng là không nhiều sức thuyết phục cho lắm, nhưng Chiêu Dương đế đã nói hắn là nghịch thần tặc tử, thì hắn chính là nghịch thần tặc tử không thể bàn cãi.
Chỉ đáng tiếc là Hứa Sĩ Hiển, tuổi còn trẻ, tiền đồ sáng sủa liền bị hủy diệt sạch.
Cho lật lại án sao? Chúc Vân Cảnh không biết là do Hứa Sĩ Hiển là thật sự ngây thơ không thấy rõ thế cuộc, hay là bị dồn đến nước đồn cùng nên đâm ra vọng tưởng, Chúc Vân Cảnh hắn sẽ không định sẽ đi làm mấy chuyện ngu xuẩn như vậy.
Tuy nói quân vô hí ngôn, nhưng hắn vẫn chỉ là nửa quân mà thôi, hơn nữa mà nói, chuyện hắn đáp ứng Hứa Sĩ Hiển, trước đến giờ chưa bao giờ bao gồm lật lại án.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.