Edit: Mimi – Beta: Chi 
***** 
Tề Sâm phá lệ nhắn tin WeChat cho Lâm Tuế Xuân, hơn mười tin, nhưng cậu đã không còn sức lực để đối phó với hắn nên chẳng thèm liếc mắt đã xóa sạch cả đi. 
Cậu để điện thoại xuống giường, rúc vào ổ chăn. Bên ngoài mưa rơi tí tách, trong phòng bóng tối bủa vây hệt như muốn nuốt gọn cậu, khiến tay chân cậu cứng ngắc vì rét lạnh. 
Lâm Tuế Xuân khép đôi mắt lại. 
Tiếng mưa rơi như biến thành tiếng cười nhạo báng và sỉ nhục của vô số người. Một mình cậu ngồi giữa trung tâm của bóng tối, cô đơn lạc lõng. Đám người kia chỉ trỏ cậu, bàn tán về cậu. Cậu cúi đầu, chôn mặt vào giữa hai chân. 
Lúc Giang Ý tới phòng ngủ tìm, Lâm Tuế Xuân mới dần có ý thức. 
Cậu vừa trải qua một cơn ác mộng, tuy không nhớ rõ cảnh tượng trong giấc mơ, nhưng cảm giác buồn nôn còn tương đối rõ ràng. Đầu óc hỗn loạn, hai tay không còn sức lực, bàn chân giẫm lên mặt đất cũng bồng bềnh như đứng trên một đống bông. 
Giang Ý đỡ Lâm Tuế Xuân, vươn tay sờ trán cậu, kinh ngạc nói: “Tuế Tuế, cậu sốt rồi.” 
Lâm Tuế Xuân như nghe không thấy, vẻ mặt u mê mờ mịt. Một tay Giang Ý ôm lấy cậu, tay còn lại thì với chiếc áo khoác vắt trên thành giường khoác lên người cậu. Hắn gọi điện nhờ người xin nhỉ học. Giờ này phòng y tế đã đóng cửa, hắn đành đưa Lâm Tuế Xuân đến bệnh viện. 
Đóng tiền tạm ứng viện phí xong, Giang Ý mới có thời gian ngồi xuống cạnh giường 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-xuan/1732439/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.