Edit: Mimi – Beta: Chi ***** Tề Sâm phá lệ nhắn tin WeChat cho Lâm Tuế Xuân, hơn mười tin, nhưng cậu đã không còn sức lực để đối phó với hắn nên chẳng thèm liếc mắt đã xóa sạch cả đi. Cậu để điện thoại xuống giường, rúc vào ổ chăn. Bên ngoài mưa rơi tí tách, trong phòng bóng tối bủa vây hệt như muốn nuốt gọn cậu, khiến tay chân cậu cứng ngắc vì rét lạnh. Lâm Tuế Xuân khép đôi mắt lại. Tiếng mưa rơi như biến thành tiếng cười nhạo báng và sỉ nhục của vô số người. Một mình cậu ngồi giữa trung tâm của bóng tối, cô đơn lạc lõng. Đám người kia chỉ trỏ cậu, bàn tán về cậu. Cậu cúi đầu, chôn mặt vào giữa hai chân. Lúc Giang Ý tới phòng ngủ tìm, Lâm Tuế Xuân mới dần có ý thức. Cậu vừa trải qua một cơn ác mộng, tuy không nhớ rõ cảnh tượng trong giấc mơ, nhưng cảm giác buồn nôn còn tương đối rõ ràng. Đầu óc hỗn loạn, hai tay không còn sức lực, bàn chân giẫm lên mặt đất cũng bồng bềnh như đứng trên một đống bông. Giang Ý đỡ Lâm Tuế Xuân, vươn tay sờ trán cậu, kinh ngạc nói: “Tuế Tuế, cậu sốt rồi.” Lâm Tuế Xuân như nghe không thấy, vẻ mặt u mê mờ mịt. Một tay Giang Ý ôm lấy cậu, tay còn lại thì với chiếc áo khoác vắt trên thành giường khoác lên người cậu. Hắn gọi điện nhờ người xin nhỉ học. Giờ này phòng y tế đã đóng cửa, hắn đành đưa Lâm Tuế Xuân đến bệnh viện. Đóng tiền tạm ứng viện phí xong, Giang Ý mới có thời gian ngồi xuống cạnh giường bệnh của Lâm Tuế Xuân. Cậu đang truyền dịch, toàn thân mềm nhũn, mặt mày tái nhợt. Lâm Tuế Xuân có gương mặt thư sinh dễ khiến người khác yêu thích, chỉ là cảm giác xa cách quá mạnh, làm người ta thấy khó gần nhiều hơn. Một nam sinh vốn được sống trong yên bình, vậy mà lại bị ép đến nông nỗi này. Nhìn thấy dấu hôn ẩn hiện dưới cổ áo của Lâm Tuế Xuân, con ngươi Giang Ý tối sầm lại. Hắn nhờ y tá mang thuốc mỡ tới, dùng ngón tay quệt một chút rồi nhẹ nhàng bôi lên những vết thương dễ thấy trên người Lâm Tuế Xuân. Lâm Tuế Xuân mê man hết cả một ngày, lúc mở mắt còn cảm thấy hơi mơ màng. Giang Ý sờ trán cậu, thấy không còn vấn đề gì nữa mới yên tâm. Lâm Tuế Xuân nhìn hắn, khàn giọng nói: “Cảm ơn.” “Không có gì.” Giang Ý dịu dàng cười với cậu, còn đi rót cho cậu một ly nước ấm. Lâm Tuế Xuân uống một ngụm xong thì nhắm mắt lại. Chờ truyền dịch xong, hai người mới quay về trường. Bệnh viện chỉ cách trường vài con phố. Lúc chạng vạng, ngã tư đường không còn đông đúc và náo nhiệt, người qua kẻ lại trên đường cũng ít, cảm giác khá là yên tĩnh. Lâm Tuế Xuân khoác áo đồng phục, cúi đầu nhìn mặt đất. Hai người đều không nói năng gì. Giang Ý chăm chú nhìn cậu thật lâu, một lúc sau mới mở miệng: “Tuế Tuế, hiếm khi tôi rời khỏi trường một lần, hay là cậu đi xem phim với tôi đi?” “Gần đây có một bộ phim được mọi người khen ngợi rất nhiều, tôi vẫn luôn muốn đi xem nhưng không có cơ hội.” Giang Ý nở nụ cười xen lẫn vài phần xấu hổ: “Nếu không ngại, cậu đi xem cùng tôi được không?” Lâm Tuế Xuân do dự, hắng giọng cho đỡ khàn rồi mới đáp: “Được.” Trung tâm chiếu phim cách chỗ bọn họ khá xa, phải ngồi taxi một lát mới tới. Nhưng phim hay đã hết vé hoặc phải chờ suất chiếu sau, Giang Ý đành mua vé vào xem một bộ phim đang chiếu khác. Hắn tiện tay mua luôn đồ uống và bắp rang rồi mới vào phòng chiếu số 4 xem phim. Bộ phim này không có nhiều người xem, khán phòng còn trống gần một nửa. Lúc bọn họ bước vào, phim đã chiếu được một lúc rồi. Giang Ý đưa đồ uống nóng cho Lâm Tuế Xuân, thấp giọng hỏi: “Cậu uống không?” Lâm Tuế Xuân lắc đầu, chăm chú nhìn lên màn hình. Đây là lần đầu tiên cậu tới rạp xem phim, đương nhiên sẽ tập trung thưởng thức dù bộ phim có nhàm chán hay nhảm nhí đi chăng nữa. Giang Ý chống tay, cảm thấy không có gì thú vị, ngay cả bắp rang cũng ngọt quá mức. Hắn mời Lâm Tuế Xuân ăn, song đối phương chỉ nhặt vài miếng chứ không đưa vào miệng. Giang Ý ôm một hộp bắp rang, nhìn nửa bên mặt ôn hòa của Lâm Tuế Xuân mới có tâm trạng ăn thêm vài miếng. Xem hết phim, cuối cùng trên mặt Lâm Tuế Xuân cũng có vài phần sức sống, thật giống một món đồ chơi bị phá hỏng đột nhiên biến thành người có sinh mệnh, không còn trầm lặng u ám nữa. Giang Ý hỏi cậu: “Hay không?” Lâm Tuế Xuân gật đầu: “Được.” Giang Ý mỉm cười. Dù biết bộ phim này bị dân mạng chê bai hết lời và dù chẳng hề nghiêm túc xem, nhưng hắn vẫn phụ họa: “Tôi cũng thấy vậy.” Hai người thảnh thơi dạo bước thêm một đoạn. Lúc ngồi xe công cộng để về trường học, Lâm Tuế Xuân ngủ thiếp đi, đầu còn nhẹ nhàng tựa vào vai Giang Ý. Giang Ý nghiêng mặt, sờ má cậu. Nhìn hình ảnh phản chiếu của cả hai trên cửa kính, hắn không nhịn được mà cong khóe miệng. Những ngày sau đó yên ổn hơn nhiều, Lâm Tuế Xuân trả tiền thuốc men và tiền vé xem phim cho Giang Ý. Giang Ý giả vờ tức giận bảo, thế này chẳng phải là đang sỉ nhục tình bạn thuần khiết của chúng ta sao, kiên quyết không nhận. Nhưng Lâm Tuế Xuân quá kiên trì, Giang Ý đành phải cầm tiền rồi mua sách 5-3 cho cậu, mượn cớ là mình lỡ tay mua thừa. Mấy ngày nay, Lâm Tuế Xuân đều ngoan ngoãn đi học. Hơn nữa, thần học Giang Ý còn tự tay dạy cậu làm bài, nhờ thế mà thành tích của cậu cũng có tiến bộ. Đến cả giáo viên chủ nhiệm cũng khuyên cậu nên giao lưu với Giang Ý nhiều hơn để tranh thủ thêm ít điểm trong kỳ thi vào Đại học. Vài ngày sau, Tề Sâm cũng đến trường. Đang trong tiết học, Lâm Tuế Xuân phải xin phép ra ngoài. Kế đó, Tề Sâm liền kéo cậu vào WC, vuốt ve thắt lưng và hôn môi cậu. Lúc tách ra, hắn liếm sợi chỉ bạc vương trên môi Lâm Tuế Xuân, ánh mắt lóe sáng, giọng nói dịu dàng: “Tuế Tuế, tôi rất nhớ cậu.” Lâm Tuế Xuân không tỏ thái độ gì, cũng không đáp lại. Tề Sâm giữ gáy cậu, khẽ cắn cằm cậu rồi cọ môi mình lên đó. Tựa như người yêu đã lâu không gặp, Tề Sâm vội vàng muốn Lâm Tuế Xuân dính đầy hơi thở của mình. Hắn cởi khuy áo cậu, thấy dấu hôn mấy hôm trước vẫn còn lờ mờ. Hai năm nay, Lâm Tuế Xuân được hắn nuôi vừa trắng vừa mềm, chỉ cần hơi dùng sức, da thịt sẽ xanh xanh tím tím, khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay. Đôi mắt Tề Sâm tối lại, hắn ngậm lấy đầu v* của Lâm Tuế Xuân, nhẹ nhàng liếm mút. Mặt Lâm Tuế Xuân ửng hồng, tiếng thở cũng nặng nề hơn. Tề Sâm cắn hơi mạnh một chút, Lâm Tuế Xuân run lên, cảm giác tê dại trực tiếp xuyên qua cơ thể, người cũng nhũn cả ra. Tề Sâm không chịu buông tha, hai đầu v* của Lâm Tuế Xuân bị hắn cắn đến sưng đỏ, trông cực kỳ bắt mắt trên nền da thịt nõn nà. Chờ khi để lại một dấu răng trên đường xương quai xanh tinh xảo, hắn mới không đùa bỡn cậu nữa. Mặt Lâm Tuế Xuân đỏ ửng, cậu xé một mẩu khăn giấy lau vệt nước miếng trên môi và cổ, lại chậm rãi chỉnh lại cổ áo sơ mi, bắt đầu cài nút. Tề Sâm đột nhiên lần tay xuống phía dưới của cậu, sờ sờ, hỏi: “Cậu có ướt không?” Ngón tay Lâm Tuế Xuân run lên, một cái nút áo bị bứt ra, rơi thẳng xuống đất, vang lên một tiếng sắc nét rõ ràng. Tề Sâm nâng mắt nhìn cậu. Mặt Lâm Tuế Xuân vẫn không có biểu cảm gì, chỉ là ngón tay đang đặt trên nút áo hơi phát run. Cậu cố gắng kìm nén bản thân, không nói một lời nào. Vì không để ý lắm nên Tề Sân cũng không hỏi nữa. Vừa rồi chỉ là hắn thuận miệng mà thôi. Lâm Tuế Xuân cúi thấp đầu, tiếp tục cài khuy áo, ánh mắt một mảnh đen tối. Chỉ có bản thân cậu biết, khi bị Tề Sâm gặm cắn đầu v*, phía sau của cậu đã chảy ra chất lỏng. Càng ngày cậu càng dâm tiện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]