Edit: Mimi – Beta: Chi 
***** 
Trần Hành đang chơi bóng rổ với mọi người, thấy Lâm Tuế Xuân và Khương Úc cùng đi tới thì lập tức dừng động tác. Lâm Tuế Xuân lạnh mặt, Khương Úc còn ôm gậy trong tay, nhìn sao cũng thấy hai người này không có thiện ý. 
Lâm Tuế Xuân đi đến trước mặt Trần Hành, hất hàm nói: “Đưa di động cho tôi.” 
Bề ngoài của cậu đúng chuẩn học sinh ngoan, vẻ mặt lạnh lùng nhưng trên người vẫn mặc áo khoác đồng phục, so với một đám tay trần hùng hổ Trần Hành, đích thực không có nhiều uy hiếp. 
Nhưng Trần Hành biết, cả đám đàn em dưới tay Tề Sâm cũng biết, Lâm Tuế Xuân không phải hạng dễ đối phó. 
Ban đầu, bọn họ biết Lâm Tuế Xuân vì Tề Sâm bảo không được để cậu ta sống yên ổn. Thế nên Lâm Tuế Xuân đã trở thành một kẻ đáng thương thường xuyên bị bắt nạt. Sau đó, Tề Sâm đột nhiên đổi tính, không cho bọn họ trêu chọc Lâm Tuế Xuân nữa. Kết quả, cậu ta trở thành người vô hình trong mắt bọn họ, cứ coi như không thấy là được. 
Một thời gian trôi qua, lúc mọi người gần như đã quên mất sự tồn tại của cậu ta thì một chuyện lớn bỗng xảy ra. Cậu ta đánh nhau với đám đầu gấu trường bên. Sau vụ việc này, anh em trong hội đều tấm tắc bảo Lâm Tuế Xuân kia cũng chẳng vừa, nhìn yếu ớt mà đánh người rất gớm tay, còn dám túm tóc tên đại ca trường bên, đập đầu hắn xuống đất đến khi chảy máu đầm đìa. Đã thế, vẻ mặt cậu ta vẫn lạnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-xuan/1732427/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.