Sáng hôm sau Vân Ca ngủ dậy vẫn không thấy Hoán Vũ. Cô bĩu môi khinh bỉ mắng: “Đúng là đồ nói dối không biết ngượng.”
Hôm nay Vân Ca phải đi đến cô nhi viện. Hôm trước Băng Nhan có gọi điện hỏi thăm cô, sau đó có nhờ cô đến thăm cô nhi viện, nơi mà trước đây khi còn ở Mỹ cô đã làm tình nguyện viên.
Vân Ca đem theo một ít quà mình tự chuẩn bị, và một ít tiền mà Băng Nhan nhờ cô gửi giúp đỡ các em nhỏ ở cô nhi viện.
Khi đến nơi, Vân Ca được tiếp đón rất chu đáo, nhất là các em nhỏ vì được nhận quà nên đã quấn quýt Vân Ca không rời.
Vân Ca dạy đàn, dạy múa hát cho các em. Sau đó còn chơi cùng các em những trò chơi như vẽ tranh, tô màu, chơi trốn tìm… Mãi đến khi mệt quá, một bé gái mới lên tiếng đề nghị Vân Ca hát tặng một bài.
Vân Ca không từ chối, nói với các em nhỏ tìm chỗ ngồi trật tự. Sau khi thấy trong mắt những đứa trẻ vô tư hồn nhiên ấy đang mong mỏi chờ mong mình hát, cô đã bắt đầu cất giọng hát trong veo của mình lên.
“In my dreams, Children sing
A song of love for every boy and girl
The sky is blue, the fields are green
And laughter is the language of the world
Then I wake and all I see is a world full of people in need
Tell me why, does it have to be like this
Tell me why, is there something I have missed
Tell me why, cause I don't understand
When so many need somebody
We don't
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-van-ca-vu/1074996/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.