Đàm Thiên ngồi một mình ngây ngốc trên sân thượng, Ngô Tịnh khoác áo lông dê đi lên, hỏi: "Sao con lại ngồi một mình ở đây?"
Đàm Thiên nhìn bầu trời quá nửa đêm, nói: "Con hít thở không khí."
Ngô Tịnh ngồi xuống ghế mây, thở dài nói: "Khoảng thời gian này Đàm Trận không về nhà, một mình con có lẽ cũng thấy tịch mịch."
Đàm Thiên không nhìn bà, chỉ nhìn xa xa, nhàn nhạt nói: "Thật ra cũng không hẳn."
Ngô Tịnh lại thở dài: "Cũng không biết thằng bé vội cái gì..."
Đàm Thiên lúc này mới quay sang nhìn bà: "Không phải em ấy vội yêu đương sao, chuyện này là điều mẹ vẫn luôn mong muốn mà?". Kiếm Hiệp Hay
Ngô Tịnh nghẹn lời.
"Người đang chìm trong bể yêu luôn là người hạnh phúc nhất," Đàm Thiên nói, giống như đang lẩm bẩm một mình, "Từ nhỏ đến giờ em ấy rất ít khi hạnh phúc như vậy, con không muốn em ấy về nhà với con."
Ngô Tịnh lại nghẹn lời lần nữa, một lát sau mới hỏi: "Sao ta cảm giác cảm xúc con không tốt lắm?"
Đàm Thiên nói có lẽ là do kỳ sinh lý đến.
Ngô Tịnh cười: "Chi bằng con ra ngoài gặp gỡ một chút, không thể chỉ vì hai lần thất bại mà cứ thế từ bỏ được, kể cả không kết hôn, thì cứ yêu đương cũng rất tốt."
Đàm Thiên thất thần nói: "Có lẽ là vì người mà mẹ với cha ưng ý, con đều không thích nổi."
Ngô Tịnh hỏi: "Vậy con thích người thế nào?"
"Có lẽ là kiểu người mà cha mẹ không thích."
Ngô Tịnh nhíu mày: "Hôm nay con làm sao vậy?"
Đàm Thiên gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-toan-mat-kiem-soat/923137/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.