Editor: Jena -------------------------------- Ánh đèn xe bên ngoài từ từ tiến lại gần căn biệt thự, ánh đèn chiếu sáng những giọt mưa nhỏ lấp lánh ánh bạc, Đàm Thiên mới ý thức được trời đã mưa. Càng tệ hại hơn nữa là, cha cô đã trở về. Cô nhìn về phía hai người đang giương cung bạt kiếm trong phòng khách, hy vọng bọn họ đừng tranh chấp trước mặt cha nữa. Cha cô bước vào cửa, nhìn thấy tình cảnh này liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Mẹ cô cuối cùng cũng thu liễm tính tình, giống như không có gì, bình thản nói: "Em nói con không cần lui tới với mấy người không đứng đắn trong giới, sớm ngày tìm một cô gái thích hợp để lo liệu việc hôn sự." Hai chữ "cô gái" nói ra cực kỳ nhấn mạnh. Cha cô đi tới buông cặp táp ra, nhìn Đàm Trận từ trên xuống dưới một hồi: "Làm sao vậy? Nó lui tới với mấy người tam giáo cửu lưu này nọ sao?" [tam giáo cửu lưu: Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội] Đàm Thiên nghĩ thầm không ổn chút nào, luôn cảm thấy ánh mắt cha cô đánh giá Đàm Trận thật giống như Đàm Trận là một đồ vật thuộc sở hữu của họ vậy. "Thằng bé quay một bộ phim, nhưng không cho em xem kịch bản." Mẹ cô ngồi xuống sô pha, giọng điệu mệt mỏi không chịu nổi, "Quay quá lộn xộn, từ đạo diễn đến diễn viên đều không phải người đứng đắn gì, em nói thằng bé đừng qua lại với mấy người này nữa, nó còn chống đối em." Đàm Trận vẫn nhẫn nhịn không lên tiếng phản bác, anh vì cái gì mà nhẫn nhịn, so với bất cứ ai, Đàm Thiên càng rõ ràng hơn hết thảy. Hôm nay Đàm Trận đeo kính, anh có một ánh mắt thâm thúy bức người độc nhất của một diễn viên điện ảnh, nhìn xuyên qua tròng kính sẽ càng gia tăng cảm giác bình tĩnh cùng áp bách, cô cũng nhìn ra mẹ cô cố ý nghiên người ngồi, không dám nhìn thẳng Đàm Trận. "Phải không?" cha cô có chút kinh ngạc, "Là bộ phim quay cùng Thịnh Dã sao?" Đàm Trận dời tầm mắt đặt trên người mẹ mình, không nhanh không chậm nói với ông: "Cha đang hỏi con sao?" Đàm Thiên giật mình một cái, cô nghe ra trong lòng Đàm Trận có lửa giận, nhưng thái độ như vậy lại không quá sáng suốt. Chưa kịp để cha cô làm khó dễ, cô kịp thời đáp giúp anh: "Chính là bộ phim đó." Cha cô liếc mắt nhìn Đàm Trận một cái, chưa nói gì cả, chỉ hỏi: "Bộ phim kia sao lại lộn xộn không đứng đắn?" Đàm Thiên còn muốn giải thích thay, lại bị mẹ cô giành trước, nói: "Chính là loại... vì thu hút sự chú ý của người khác mà cái gì cũng dám quay." Cha cô nhíu mày: "Đứa trẻ Thịnh Dã kia hẳn là..." "Thịnh Dã là đồng tính luyến ái." Một câu nói lạnh như băng của mẹ cô lại khiến đất bằng dậy sóng. Sắc mặt cha cô ngay tức khắc thay đổi, Đàm Thiên cũng bị dọa, nhìn về phía Đàm Trận, Đàm Trận khó có thể tin quay sang nhìn người ngồi trên sô pha, ngực mấy lần phập phồng, vừa mở miệng giọng nói trầm đến đáng sợ: "Người nào nói?" Mẹ vẫn không nhìn anh: "Ha, chẳng lẽ cậu ta không phải sao?" Đàm Trận nhìn bà, giống như một người mình không quen biết: "Mẹ, vì sao mẹ không nhìn thẳng vào con mà nói?" Mẹ cô bướng bỉnh mà duy trì dáng ngồi kia, không chút nhúc nhích. Đàm Thiên nhìn Đàm Trận, có thể cảm nhận được cả người anh đang vô lực như thế nào. Anh nói: "Con không quan tâm mẹ nhìn em ấy như thế nào, con chỉ biết em ấy là một diễn viên rất xuất sắc, con là nhìn trúng nhân phẩm lẫn tài năng của em ấy, chứ không phải cái gì khác..." "Vậy tức là đúng thế rồi." cha cô đen mặt, trầm giọng nói. Đàm Trận nhắm mắt lại, khống chế giọng điệu của chính mình: "chuyện này cùng em ấy——" "Lúc trước tại sao ta lại phản đối con gia nhập cái vòng này?" Cha cô căn bản không cho anh cơ hội giải thích, "Con xem xem mấy người con biết trong giới giải trí, sau này đừng qua lại với những người như vậy nữa!" Đàm Trận đợi cha dứt lời xong, hồi lâu mới mở miệng lần nữa: "Con còn được nói chuyện nữa không?" Giọng nói của anh đầy gai nhọn, khiến cha không thể không để ý: "Con còn muốn nói đạo lý nữa sao?" Đàm Trận chỉ nói: "Đây là vòng bạn bè của con." Anh nhấn mạnh "của con". Cha cô ngẩng đầu quan sát Đàm Trận, mặt lộ vẻ châm chọc. Đàm Thiên nhìn một màn này, lo mà chẳng giúp được gì. Đàm Trận so với cha còn cao hơn nhiều, nhưng trong mắt ông ấy, anh vẫn là dáng vẻ thiếu niên hèn mọn, không thể tự mình làm chủ năm đó. Không phải anh không muốn phản kháng, mà là những gông xiềng trói buộc anh quá nhiều, anh bận tâm cái này, bận tâm cái kia, bận tâm cho gia đình này, bận tâm cho mỗi một người bọn họ. Mặc dù phẫn nộ, cuối cùng anh cũng chỉ có thể tự kìm nén chính mình. "Vòng bạn bè của con?" cha cô cao giọng nói, "Con làm diễn viên chính là vì muốn kết bạn với những người này sao? Lúc con thi vào Học viện Điện ảnh đã hứa với ta như thế nào? Con hoặc là phân rõ giới hạn với những người này, hoặc là không cần làm diễn viên nữa!" "Không có lựa chọn thứ ba sao?" Đàm Trận hỏi. "Có", cha cô lạnh lùng nhấc mắt: "Lựa chọn thứ ba chính là con cùng với cái nhà này đoạn tuyệt quan hệ." Mẹ cô hiển nhiên cũng bị cách nói này dọa sợ rồi, sợ Đàm Trận xúc động rồi thật sự chống đối lại cha mình, rốt cuộc cũng nghĩ đến một điều nhịn chín điều lành: "Cho nên em mới nhắc nhở con", giọng điệu của bà chậm lại, có vẻ như đang tận tình khuyên bảo, "Những người chạy tới muốn tiếp cận con con phải để ý nhiều hơn. Bộ phim này nhất định phải là con diễn sao? Họ chẳng lẽ không tìm được diễn viên nào khác sao? Giới Bình An ông ta có thể tìm được người mới như Thịnh Dã, chẳng lẽ không tìm được người mới nào khác? Con xem con có ngốc hay không đó, Đàm Trận, bọn họ muốn con đến chỉ vì doanh thu phòng vé mà thôi! Giới Bình An và Thịnh Dã rõ ràng quen biết nhau, ông ta là muốn nâng đỡ người mới này mà tìm đến con thôi." Cha cô nói tiếp: "Đàm Trận, mẹ con nói muốn con định ra hôn sự sớm một chút, con nói con còn trẻ, mấy năm nay không vội. Nhưng đối tượng của con phải là người ngoài giới, điểm này con nhất định phải nhớ kỹ, con đừng tìm một con hát trở về..." "Mẹ con trước kia cũng là con hát." Đàm Trận thản nhiên nói. Người cha ngay lập tức đen mặt: "Con nói cái gì?" Đàm Thiên sợ Đàm Trận thật sự nói ra những lời không thể vãn hồi, nhỏ giọng nói: "Đàm Trận..." Cô lắc đầu với anh, quên đi, nhịn một chút. Đàm Trận cuối cùng cũng không nói thêm nữa, chỉ nhìn hai người một cái, nói một câu: "Con lên lầu trước." Đàm Thiên nhìn anh một mình lên lầu, bóng lưng kia so với khi anh quay phim cả một ngày trông còn kiệt sức hơn. Cô áy náy với Đàm Trận, không chỉ vì lần này không đứng về phía anh, còn vì một nguyên nhân khó nói khác. Cô hơn Đàm Trận tám tuổi, đã sớm qua tuổi lấy chồng. Kỳ thật người trong nhà đối với chuyện cô độc thân đến nay vẫn có chút đàm tiếu, nhưng không ai biết ở sâu trong nội tâm cô kỳ thực rất sợ hôn nhân. Không kết hôn cha mẹ đương nhiên sẽ không đồng ý. Nhưng cô nghĩ, dù sao Đàm Trận cũng sẽ kết hôn, chỉ cần Đàm Trận không có vấn đề gì, thì sẽ không có người đặc biệt chú ý đến cô. Sự hèn nhát của cô là vì sợ lửa cháy lan đến chính mình. Vài ngày sau cô thấy một mình Đàm Trận trong phòng ngủ thu dọn đồ đạc: "Em muốn đi ra ngoài à?" Đàm Trận không ngẩng đầu, đem vali hành lý đóng cẩn thận, lấy tay giữ, nói: "Em dọn ra ngoài ở một thời gian." Cô hiểu anh, cũng chẳng thuyết phục anh, chỉ nói: "Cho chị biết địa chỉ đi." Nói thật, cô rất sợ Đàm Trận sẽ từ chối, nhưng anh chỉ lấy giấy ghi chú trong ngăn kéo ra, rút một cây bút từ trên bàn, không do dự viết địa chỉ cho cô. Lúc cầm lấy tờ giấy ghi chú, Đàm Thiên vừa áy náy vừa cảm động, cúi đầu nhìn tờ giấy, cũng không dám nhìn Đàm Trận. Địa chỉ ở sơn trang Phú Sơn, cô có chút kinh ngạc, không biết Đàm Trận có nhà ở Phú Sơn, Đàm Trận nhìn tờ giấy trên tay cô, nói: "Em mua từ năm ngoái, chưa kịp nói với chị." Cô nghe ra ý tứ xin lỗi trong giọng anh, gật gật đầu: "Chị biết rồi, em yên tâm, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt." "Chị cũng vậy", Đàm Trận nhìn cô, nói một câu rất nhẹ, "Em xin lỗi". Đàm Thiên trong lòng áy náy cực kỳ, nghĩ sao em lại phải đi xin lỗi chị cơ chứ? Nhưng cô rất rõ lời xin lỗi kia là vì sắp để cô ở nhà một mình. Cô muốn nói với Đàm Trận rằng em không cần xin lỗi chị, người nên nói xin lỗi là chị mới đúng! Xin lỗi vì đã không để đứng về phía em khi em cần, nhưng cô lại chột dạ đến mức không nói nên lời. Nhưng có một điều, dù như thế nào cô cũng sẽ làm được, ấy là tất cả những bí mật của Đàm Trận cô đều sẽ giữ kín cho anh, giống như khi còn là một đứa trẻ vậy. - --------------------- Hết chương 22.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]