Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm mươi năm tuy nói nhanh thì không phải nhanh. Nhưng nói chậm thì không hẳn là chậm. Ít nhất, đối với những người tại luyện thần giới mà nói thì không khác một giấc ngủ có giấc mơ là bao.
Thanh Linh vẫn như thế, cảnh vật cũng như vậy. Chỉ là sau hàng loạt buổi thi luyện và thu nhận đồ đệ, con người nơi đây bắt đầu xuất hiện những gương mặt xa lạ. Đệ tử nội môn vẫn ở lại, đệ tử ngoại môn thì liên tục ra đi và thay mới. Người thì tiếp tục tu luyện nâng cao tu vi, người thì toả ra tứ giới trừ diệt tà ma. Tất cả đều có nhiệm vụ của mình.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, Dương Thiên trưởng lão và đại đồ đệ Thúc Hạo đang ngồi đánh cờ trong Thiền điện.
Sau khi đồ đệ đặt xuống một quân trắng, ông cũng liền đặt thêm một quân đen vào ngay vị trí kế bên. Sau đó từ tốn nói.


"Nguyên Anh lão bà vài ngày trước có báo với ta và các Chưởng Môn khác... Kim Bài Đông Nam hướng có động tĩnh."
"Chưởng Môn Hàn Linh? Bà ấy có nói thêm gì nữa không sư phụ?" Tay anh cầm quân cờ ngừng một lúc giữa không trung, nhưng sau đó vẫn đặt xuống.
"Không nói thêm gì nữa! Chỉ là bảo với các Chưởng Môn khác chú ý động tĩnh của những tấm Kim Bài còn lại." Ông nhướng mày nhìn bàn cờ.
"Liệu... đó có phải là..." Thúc Hạo ngập ngừng hỏi.
"Không sai! Vật Tế sắp xuất hiện rồi!" Ông đặt quân cờ lên bàn vang một tiếng rõ to.
Thúc Hạo trợn mắt không thể tin! Đã rất lâu từ thời thượng cổ, thời điểm mà Vật Tế xuất hiện triệu hồi nên Thứ Đó, gây ra cơn ác mộng đáng sợ nhất mọi thời đại. Điều ấy đã khắc sâu vào nhận thức của bậc tiền nhân và cả hậu nhân, đến nỗi không ai dám nhắc trực tiếp đến tên thật của Thứ Đó.

"Vậy khi nào thì nó xuất hiện? Vật Tế khi này sẽ là gì đây?" Thúc Hạo hạ giọng hỏi.
"Một khi tấm Kim Bài cuối cùng có động tĩnh thì chúng ta sẽ biết. Còn về nó là gì thì ta cũng không rõ! Nó có thể là bất cứ thứ gì: đồ vật, cây cối, động vật,... thậm chí là một con người." Dương trưởng lão nghiêm mặt đáp.
"Một con người sao?" Thúc Hạo nghe vậy thì thở dài bất đắc dĩ.
Cả hai im lặng một lúc tập trung chơi nốt ván cờ. Đến khi không thể đi tiếp được nữa thì Dương trưởng lão tuyên bố.
"Kết quả hoà! Thúc Hạo đã đuổi kịp vi sư rồi." Ông vuốt râu gật gù hài lòng.
"Là do sư phụ đã nương tay!" Thúc Hạo khiêm tốn đáp.
Dương trưởng lão nhìn bàn cờ hồi lâu. Sau đó thở dài, nhìn đồ đệ mình ngồi đó. Lập tức hồi phục dáng vẻ nghiêm túc, trịnh trọng nói.
"Vi sư cảm thấy bản thân chẳng bao lâu nữa sẽ Hoá Thần. Chức Chưởng Môn có ý định nhượng lại cho con. Đến lúc đó Vật Tế nếu là một người vô tội. Thì con có nỡ xuống tay không?"

Thúc Hạo kinh ngạc nhìn sư phụ mình. Do dự hồi lâu, rồi lại lập tức đứng lên khom lưng nghiêm chỉnh đáp.
"Đồ nhi sẽ tận lực phụ trách, không phụ sự kì vọng của sư phụ!"
Dương trưởng lão vẫn im lặng, biết đồ đệ vẫn còn điều muốn hỏi.
"Còn về Vật Tế thì... liệu không còn biện pháp khác sao?"
Như đã đoán trước câu trả lời, ông bật cười thành tiếng.
Đại đồ đệ này tâm địa thiện lương. Gặp kẻ ác thẳng tay diệt trừ, gặp kẻ thiện nhiệt tình ban thưởng, gặp người bất hạnh thì ra tay giúp đỡ, gặp người vô tội lại tận lực bảo vệ. Không như nhị đồ đệ quá vô cảm, tam đồ đệ quá cực đoan, tứ và ngũ đồ đệ thì quá trẻ con không màng thế sự, chỉ thích vui chơi.
Còn về Minh Nguyệt thì ông cần thêm thời gian quan sát, chưa kể Minh Nguyệt cũng là...
Bỗng như nhớ đến một việc, ông nhìn Thúc Hạo vẫn khom lưng đứng đó mà đáp.
"Việc đó còn tuỳ thuộc vào tiểu sư muội của con!"
"Tiểu Nguyệt ư?" Thúc Hạo ngẩng đầu nhìn sư phụ thắc mắc.
Ông chuyển tầm mắt ra ngoài điện mà nói. "Phải! Nguyệt Nhi là Hoán Kiếp của thế giới này. Và Vật Tế cũng có thể là một kiếp của con!"
Nghe vậy, Thúc Hạo như muốn hỏi thêm điều gì đó. Đúng lúc này, bầu trời bỗng nhiên tối sầm, mây đen tụ họp, âm thanh tiếng sấm rền vang cả một vùng.
Dương trưởng lão và Thúc Hạo cùng bước ra cửa nhìn về hướng dị tượng. Như nhận thấy nơi đó là đâu, Thúc Hạo mừng rỡ hỏi sư phụ mình.
"Sư phụ! Đây chính là..."
Dương Thiên trưởng lão vuốt râu hài lòng, mắt vẫn nhìn về phía Hậu Linh điện.
"Xem ra... Nguyệt nhi đột phá rồi!"
Bên trong Song Linh điện, Hoạt Bát cũng biết chuyện ấy. Lập tức ra hiệu với Kiều Nguyệt, cùng nhau phi thân rời đi.
Phía Lư Linh điện, Dễ Tính cùng với các đồ đệ đang bàn một vài việc trong phái. Cao Thiên Bá một bên chăm chú lắng nghe, hai đồ đệ ngày đó Minh Nguyệt gặp ở Cấm điện cũng có mặt.
Đúng lúc này cả bốn người cùng nhận ra dị tượng khác thường. Dễ Tính nhìn về phía Hậu Linh điện, nơi đó đang xuất hiện một cột sáng màu vàng kim.

(Nó giống như vầy, chỉ khác là diễn ra vào ban ngày thôi.)
Cao Thiên Bá đi đến, nhận ra đấy là thứ gì bèn nói.
"Là Kim Quang Trụ?"
"Không sai! Tiểu sư muội đột phá Bán Thần rồi!" Nói xong thì cũng phi thân đi mất.
Hai người một lớn một nhỏ trong Phương Linh điện đang thao thao bất tuyệt về những trò vui trong nhân gian cũng nhận ra điều bất thường. An Tĩnh sư huynh phe phẩy cây quạt cười hài lòng. Còn Trưởng Thành thì nhảy nhót hớn hở như thể người đột phá là hắn vậy.
Các đệ tử Thanh Linh phái đang luyện tập cũng bị dị tượng doạ cho mất tập trung.
Tất cả cùng nhìn về phía Kim Quang Trụ, có người hiếu kì hỏi.
"Đó là đâu? Ai đang đột phá vậy?"
Một đệ tử khác nhận ra hướng ấy là đâu, liền thốt lên. "Đó không phải Hậu Linh điện sao? Không lẽ là tiểu sư thúc!"
"Cái gì? Không phải nhầm lẫn chứ? Tiểu sư thúc mới vừa nhập môn có hơn năm mươi năm mà?" Nam đệ tử khó hiểu.
"Sao mà nhầm được? Ta từng đi ngang qua đó mà. Không phải tiểu sư thúc thì là ai? Không thể là Kiều Nguyệt* sư tỷ được. Vì tỷ ấy đang ở Song Linh điện ở hướng ngược lại."
Các đệ tử nghe vậy cũng không nói gì, cùng nhìn về phía Hậu Linh điện, trong lòng mỗi người một tư vị.
Mà lúc này, Minh Nguyệt đang hứng chịu sự tổn thương tinh thần và trí óc ở mức cao nhất cô từng biết.
Đối với luyện thần giới mà nói, mỗi khi đột phá Bán Thần tức là đang trong quá trình thoát khỏi một vài quy tắc của thiên địa hay còn gọi là nghịch mệnh. Lúc này, Tạo Hoá có vai trò đưa Quang Trụ và Lôi Sát đến để thử thách cũng như rèn luyện kẻ không an phận. Quang Trụ đánh thẳng vào tâm trí, Lôi Sát thì tấn công vào thể xác.
Trong quá trình ấy, Quang Trụ diễn ra không ngừng, còn Lôi Sát chia làm bảy đợt. Đợt thứ nhất của Lôi Sát sẽ đánh xuống một tia sét, đợt thứ hai thì đánh một lúc hai tia sét. Tiếp diễn cứ như thế cho đến đợt thứ bảy sẽ là bảy tia sét.
Nếu thuận lợi vượt qua, toàn bộ năng lượng hứng chịu từ hai thứ trên sẽ được hấp thụ làm nguồn thần lực trong cơ thể. Hoàn thành đột phá, hoá Bán Thần.
Nhưng mọi việc nào đâu tiến triển thuận lợi như thế? Ít nhất là với Minh Nguyệt, cô cảm thấy Kim Quang Trụ này hung hãn hơn rất nhiều so với miêu tả, không đơn thuần là thử thách hay rèn luyện nữa. Nó mang nhiều sát khí hơn!
Minh Nguyệt mỉm cười dưới cơn đau và hỏi.
"Có phải Tạo Hoá đã phát hiện ra ta?"
Ngay lập tức, cây bút theo cô năm mươi năm bay lên viết một chữ "đúng" rõ ràng trong không khí.
Minh Nguyệt thở dài một cách khó khăn. Tạo Hoá đã biết cô là một người xuyên không, nên lập tức muốn dùng đòn tất sát nhằm tiêu diệt kẻ ngoại lai. Ngăn cản mầm hoạ nghịch thiên cải mệnh, làm đảo lộn trời đất.
"Không phải Tạo Hoá là nhận thức thông tuệ nhất ư? Ra tay với người có ý định cứu thế giới này nặng như vậy! Đúng là buồn cười mà!" Cô mỉa mai.
Nhưng làm sao cô chịu chết dễ như thế sau bao nhiêu năm khó khăn tu luyện? Cầm lấy cây bút lông mà viết nên chữ "vệ" thật lớn trên mặt đất. Tức thì một lớp bảo vệ tăng cường bao phủ toàn thân, nâng cao sức chịu đựng của cơ thể và thần trí.
Tại đại điện, Dương trưởng lão, đại đồ đệ, nhị và tam đồ đệ cũng đồng thời nhận ra bất thường. Phía trên đỉnh Kim Quang Trụ đang tập trung những đạo tia sét giữa các đám mây đen. Chúng nhiều và lớn chưa từng thấy.
Thúc Hạo thắc mắc:
"Kỳ lạ! Đợt Lôi Sát thứ nhất này trông có vẻ không bình thường."
"Có vẻ sẽ nhiều hơn một tia sét được giáng xuống!" Dương trưởng lão tuyên bố một điều kinh khiếp.
"Cái gì? Vậy tiểu sư muội làm sao thích ứng được? Chúng ta có cần trợ giúp không?" Dễ Tính kích động nói.
"Đừng vội và cũng đừng làm gì cả! Đây là thứ mà Nguyệt nhi phải tự mình chịu lấy!" Ông tuy lo lắng nhưng cũng bất đắc dĩ nói ra.
Bỗng ngay lúc này, một đạo quang với âm thanh kinh hồn vang lên làm chấn động toàn bộ Thanh Linh phái. Những người chứng kiến ai nấy đều nhất thời hoảng sợ. Ngay cả Dương trưởng lão cũng tránh không được bất ngờ.
Tổng bảy đợt Lôi Sát với toàn bộ hai mươi tám tia sét cùng nhắm vào Minh Nguyệt mà đánh xuống. Đất trời nổi gió và chấn động, không khí nóng lên và truyền đi những đạo âm thanh thét gào như cơn thịnh nộ đến từ thiên địa.
Mà ở phía xa, những người thuộc các giáo phái khác đang cùng quan sát hiện tượng đều được chứng kiến. Trong đó có một người mặc áo bào đen viền vàng, cây bút lông cầm trên tay đang không ngừng rung lên. Hắn nheo mắt nhìn về dị tượng như có điều khó lí giải.
Trở lại Hậu Linh điện, Kim Quang và Lôi Sát đã đồng thời biến mất. Một bóng người mặc áo trắng nằm bất động trên nơi tĩnh toạ. Cơ thể dần biến đổi và hấp thụ thần lực, các tổn thương cũng dần được chữa khỏi.
Ngón tay hơi động, Minh Nguyệt từ từ đứng dậy vận khí. Nhận thấy thành quả, cô mỉm cười hài lòng và muốn ngay lập tức đi thông báo cho sư phụ. Cô đã đóng cửa quá lâu rồi, đã đến lúc xuất quan ngắm nhìn bên ngoài một chút.
Nghĩ là làm ngay, cô bay khỏi Hậu Linh điện, tiến về Thiền điện của Dương trưởng lão. Khi đến đó, thấy không có người, nghĩ rằng sư phụ đang cùng các vị sư huynh bàn chính sự nên đổi hướng đến đại điện.
Cùng lúc ấy, Dễ Tính lo lắng muốn chạy đi xem tiểu sư muội thì bị Dương trưởng lão ngăn lại. Ông bấm đốt ngón tay, báo Minh Nguyệt không có chuyện gì, rồi cất bước cùng ba vị đồ đệ vào bên trong chờ cô đến.
----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.