Lý Hưu Dữ giơ tay đẩy ra treo thạch anh, âm hưởng giòn vang lên như khe nước chảy, róc rách êm tai. Không cần đi vào, đã thấy oan gia kia ngồi ở bên bàn căm giận cắn non nửa một quả dưa hấu. Cũng không cắt, nước văng khắp nơi khiến cho đầy mặt đầy người đều là nước.
Thấy Lý Hưu Dữ tiến vào, Triệu nhị công tử tiện tay cầm lên một cái khăn lau, lấy lau lên miệng, ngược lại không ăn nữa. Chỉ là liếc nghiêng sang y, đứng dậy nghĩ đi ra ngoài.
Lý Hưu Dữ thân hình nhoáng lên, lắc mình cản lối đi của hắn, lông mi tinh tế nhẹ nhàng nhướn lên, trầm giọng hỏi:
“Ngươi muốn đi đâu?!”
Triệu Trường Hữu cố sức ưỡn ngực, cổ cứng thẳng lên.
“Ngươi quản không được!”
“Vậy thì không cho đi!”
Bởi vì vừa cùng Bạch Lưỡng Thế nháo mà bụng một cổ tức giận, Lý Hưu Dữ tâm tình hiển nhiên không phải tốt. Nếu như đứng trước mặt là người khác, đến còn có thể có chút thu liễm, khả trước mắt hết lần này tới lần khác là gia khỏa đã chọc quen rồi này, đường đường Lý đại giáo chủ, chính là thích chọc người ta, căn bản không có bất luận tâm tình gì mà không đem giận trút lên người Triệu nhị công tử.
Khả Triệu nhị công tử ngu ngốc ngu ngốc cừ khôi thức có phen bản lĩnh như thế, ngốc lăng không nghe ra ngữ khí có gì đe dọa, căn bản là không cho y mặt mũi, không hề sợ hãi nam tử trước mặt ngăn chặn. Lại bị người ta một phen giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-thi-thinh-nhi-nga-tru-ba/2420802/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.