Chương trước
Chương sau
Trên xe, nam tử và thanh niên thanh tú kia đối diện, có dáng tươi cười xinh đẹp thiên hạ nhất phẩm, kia phượng mâu híp lại tựa hoa đào nở, hiện ra hờ hững lạnh lùng, nhưng nhìn thế nào cũng không giống như là đang cười.

“Không biết Tả công tử ở đây ngăn lối đi của ta, là muốn làm gì?!”

Dáng tươi cười Tả Tàn Niệm khinh thường mà giả tạo, giảo hoạt lui một bước để tiến một bước đem vấn đề đẩy lại cho Lý Hưu Dữ.

“Lý giáo chủ thông minh tuyệt nhân, thông minh tuyệt đỉnh, lại thế nào không nghĩ ra tâm ý của ta là gì?!”

Thế nhưng tuyệt sắc nam tử trước mặt Tả Tàn Niệm cũng không phải người lương thiện, hoặc tiến hoặc lùi, đem chủ động ở giữa ngón tay và bàn tay đối y cũng không phải việc khó.

“Nếu Tả công tử sảng khoái như vậy, ta đây cũng cứ làm người quang minh chính đại không nói lời mờ ám!”

Hơi hơi ngừng lại, Lý Hưu Dữ lông mi nhướn lên, dần dần mà chuyển thành thâm trầm, mỉm cười đọng ở trên mặt cũng chậm chạp biến mất.

“Nghĩa sĩ của Tả gia trang, vào ban đêm tới thăm dò ta, lại bị lầm tưởng là bọn đạo chích, chẳng lẽ Tả công tử tới chính là việc này!”

Ngôn ngữ tìm nặng tránh nhẹ, tiến về trước khó dừng, rồi lại cứ thế mà bắt bẻ.

Thoáng chốc, đã đem một chuyện hắc y nam tử đang phục thủ đánh chết do thám của Tả gia trang, tóm lược.

Tả Tàn Niệm giống như sớm biết y tất nhiên sẽ ứng đối như vậy, trên mặt vẫn như cũ mang theo tiếu ý xán lạn, giống như không chút nào để ý tới mấy mạng người kia.

“A, lại có việc này, tại hạ thực sự là xấu hổ, nếu như không phải Lý giáo chủ cho biết, ta còn thật không biết vậy mà lại có việc này! Bọn họ dám can đảm làm phiền Lý giáo chủ thanh tu, trừng phạt là đúng tội, chết chưa hết tội! Đều là trách cứ ta quản giáo không nghiêm, mong Lý giáo chủ rộng lượng hải hà!”

Nam tử thanh tú thanh lệ này, bản lĩnh giả ngu lại ngây ra không thể so ra kém Triệu mỗ nhân kia, vẻ mặt vô tội cùng ảo não, không khỏi làm lòng người sinh ra thương tiếc. Chỉ thương cảm lại không chút nào đả động được Lý Hưu Dữ diễm lệ vô song trước mắt.

“Từ khi ta vừa vào thành, cơ sở ngầm của Tả gia trang đã theo dõi ta, việc này lại giải thích như thế nào đây!?”

Tả Tàn Niệm mỉm cười, rất có thế hiên ngang lẫm liệt.

“Tại hạ chỉ là hiếu kỳ mà thôi!”

Lấy lý do không cùng loại như thế nói đến đạo mạo ngang nhiên, khiến cho người ta không khỏi khí thế bị đoạt, nghĩ thiên hạ cũng không có mấy người đi!”

“Đối với con rể mới của Kham Dư giáo vào hôm trước đại hôn đã bị tức giận rời nhà trốn đi, còn muốn hưng sư động chúng làm phiền Lý giáo chủ tự mình đuổi bắt, này nguyên do trong đó, tại hạ, thật sự là rất hiếu kỳ!”

“Việc này là việc trong nhà của Kham Dư giáo ta, liền không làm phiền tới Tả công tử phí sức cố công!”

Dường như thực sự đã tiếp nhận lý do hoang đường của Tả Tàn Niệm, Lý Hưu Dữ cực kỳ nghiêm nghị nói.

“Còn nói, Tả công tử nhất định không phải muốn biết không thể, dù cho dùng vũ lực cướp lấy!?”

Tả Tàn Niệm biến sắc, lại cực nhanh chuyển về.

“Lý giáo chủ thực sự là thích nói đùa, một trận đánh trên lôi đài tại hạ đã không phải đối thủ của ngươi rồi!”

Tả Tàn Niêm vui đùa tựa cười khẽ vài tiếng, khả trong lòng cũng không phải giống vẻ bên ngoài, trong cương nghị lộ ra tú lệ, khí chất đáng sợ, ánh mắt tựa như hai mũi tên bắn lén, uy nghiêm mà ngạo khí, tiếp tục nói:

“Kỳ thực, tại hạ là có mục đích khác! Không biết Lý giáo chủ có thể xuống xe một lần không?!”

“Không cần thiết!”

Lý Hưu Dữ lạnh lùng cười, một lời đã từ chối, không chút nào quan tâm ảnh hưởng chuyển biến vẻ mặt của nam tử!

“Ngươi và ta vốn không có giao tình gì, ngay cả liên quan cơ bản cũng không có! Càng miễn bàn cái gì một lần!”

Một ánh mắt trần trụi lãnh liệt ở bên trái trên người Tàn Niệm nhìn không thấy được tràn ra, đôi mắt làm cho người ta sợ hãi.

“Lý giáo chủ nói như thế không chịu cho ta một phần tình mọn sao!”

“Ta đối với việc triều đình căn bản không có hứng thú, vẫn thỉnh Tả công tử trở lại chuyển cáo Tiêu Tiêu cô nương một tiếng!”

Tả Tàn Niệm chau lại mi đầu, lệ khí băng lãnh theo đó mà lên.

Phủi đi khí tức phát sinh dưới thân phảng phất cảm giác được, có chút nôn nóng chuyển lên ngựa.

“Đã như vậy, ta cũng không quá cưỡng cầu, mong Lý giáo chủ bảo trọng!”

Hơi gật đầu, Tả Tàn Niệm giục ngựa ra thông lộ, mắt thấy nam tử tuyệt sắc có chút bận tâm buông mành.

Xe ở dưới thúc dục của mã phu, chậm rãi đi về trước.

Đảo mắt thì tới gần Tả Tàn Niệm, Tả Tàn Niệm quay đầu.

“Lý giáo chủ, ngươi nếu đối với việc triều đình không hề hứng thú, vậy lý do giúp Triệu Thanh Khâu ngồi trên minh chủ vị, chính là con rể ở rể trong xe này?!”

Một cây roi ngựa bỗng khoát lên trước cửa sổ, không có bất luận che chắn gì, khiến người ở bên ngoài đem sự vật trong xe nhìn không sót gì, ngay cả ấn ký hồng sắc trên cổ Triệu nhị công tử cũng nhìn tỉ mỉ…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.