“Ngươi là ở rể Kham Dư giáo ta, khả người cùng người trước thiên địa tam bái chính là ta, cùng vào động phòng chính là ta, vén cái đầu của ngươi cũng là ta. Những chuyện này với Minh Thư không quan hệ, chính là ngươi giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi!”
Gắt gao đặt ở trên người Triệu Trường Hữu độc nhất vô nhị kia, nam tử yêu diễm dị thường, đẹp không tả nổi, tàn khốc kể rõ số phận hắn sớm bị định rồi.
“Ta mới không cần cùng ngươi trải qua cả đời!”
Triệu nhị công tử xui xẻo cuối cùng suy tàn giãy dụa, cố sức kêu gào, hi vọng ma đầu trên người nghe xong là có thể rời khỏi mình.
Lý Hưu Dữ than nhẹ một tiếng, trong vẻ mặt thêm một tia ngưng trọng, không tự giác mang vẻ mặt bị thương tổn, sợ rằng ngay cả chính y cũng không biết.
“Ta so với Minh Thư kém ở chỗ nào!?”
Trong trống rỗng sinh ra vài phần tình cảm xa lạ, đường đường giáo chủ đại nhân Kham Dư giáo, theo men say hỏi ra lời rất không hợp với thân phận.
Triệu Trường Hữu bên kia còn đang kêu trời trách đất cũng bị câu hỏi của y làm sửng sốt, hít hít mũi, ngừng nức nở, nhìn nam tử trước mặt.
Trong tẩm phòng đỏ thẫm như ban ngày, gần gũi ngay cả vân da cũng thấy rõ.
Nam tử trước mắt, có khuôn mặt xinh đẹp mềm mại đáng yêu, còn muốn xinh đẹp hơn cả nữ tử.
Mày liễu tinh tế, phối với cặp phượng nhãn kia, lóe ra quang huy say lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-thi-thinh-nhi-nga-tru-ba/2420702/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.