Nguyên lai trên đời này còn có người xinh đẹp như thế, ngốc qua (dưa chuột ngốc) Triệu Trường Hữu không khỏi nhìn đến mức si mê.
Chỉ thấy nhân ảnh kia, nhàn nhạt cười, xem thường nói:
“Từ đó từ biệt ở cửa thành, người còn nhớ rõ ta?!”
Triệu Trường Hữu cả đời cũng không quyền tươi cười, cả đời đều nhớ kỹ tiếng nói, dọa hắn mạnh tỉnh táo lại!
“Ngươi, ngươi, ngươi là Lí Hưu Dữ!”
“Không sai, đúng là tại hạ!”
“Ngươi tới làm cái gì!”
Hoàn toàn quên chính mình còn đang nửa trên nửa dưới không lên được đang ở trên tường, cũng hoàn toàn quên mình vẫn là thân mang tội đang chạy trốn, Triệu Trường Hữu hô to lên.
Lí Hưu Dữ không nhìn Trường Hữu trong mắt đầy hoảng sợ, dáng người thon dài hơi hơi hạ về phía trước, khi thân thể tới gần trước mặt Triệu Trường Hữu, khiến cho hắn có thể dễ dàng thấy rõ, trên người hắn dùng hàng thêu mẫu đơn ngân tuyến.
Lí Hưu Dữ bạc lương thần (môi mỏng + lạnh) rung động, đôi mắt đen như đêm tối hơi hơi nhướng đuôi lên, lời nói:
“Đương nhiên ăn no không có việc làm, tới tìm ngươi a!”
“Ngươi …”
Còn chưa chờ Triệu Trường Hữu nói xong, một đôi hài nhuyễn ngoa liền hướng mặt Triệu Trường Hữu thẳng dồn đến, kia còn chưa nói ra nửa câu sau, vẫn cứ ở trong yết hầu Triệu Trường Hữu chuyển qua chuyển lại, đổi thành tiếng kêu bén nhọn thảm thiết, vọt ra ngoài.
Tao nhã thu hồi chân trái, người nọ đứng trên tường, đối tiếng kêu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-thi-thinh-nhi-nga-tru-ba/2420506/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.