Chương trước
Chương sau
Bạch Chi nhìn thấy Tiêu lão phu nhân ra lệnh cho gia đinh lôi An Tâm xuống chờ đợi trừng phạt, trong lòng vừa hận vừa giận, xoay đầu căm phẫn nhìn Ninh Tĩnh vẫn đang thản nhiên đứng đấy, a di của nàng ta không nói gì, vẻ mặt cũng hoà hoãn bớt, phải chăng sắp bỏ qua cho Ninh Tĩnh? Còn Tiêu Chấn nữa, hắn tuy ngồi yên không nói lời nào nhưng đối với Ninh Tĩnh lại là một lòng tin tưởng, một chút tức giận cũng không có, cái quái gì đang xảy ra thế này? Đang mãi suy nghĩ, Bạch Chi chợt nhìn đến cái thắt lưng tinh tế, thon gọn của Ninh Tĩnh, nàng ta vẫn còn chiêu nha, mọi thứ sẽ không hạ màn nhanh như thế đâu!
"Bức thư kia có thể lầm nhưng tín vật định tình mà Hướng công tử đưa cho biểu tẩu chắc chắn không lầm, phải không? Tất cả mọi người ở đây đều thấy công tử trao đổi tín vật với biểu tẩu, biểu tẩu còn nhanh chóng cất đi, khó làm người ta không suy nghĩ."
Cảnh tượng Hướng Viễn vùi vào trong tay Ninh Tĩnh thứ gì đó, chốc lát sau nàng nhận lấy rồi vội vàng cất gọn vào thắt lưng của mình. Lúc này Bạch Chi đã rời khỏi ghế, đi đến bên cạnh Ninh Tĩnh, ánh mắt dò xét nhìn nàng từ đầu đến chân, nơi thắt lưng kia cũng phát hiện ra vài thứ hay ho. Để xem lần này Ninh Tĩnh sẽ giải quyết thế nào?
Tiêu lão phu nhân nhờ có lời này của Bạch Chi cũng nhớ đến tình cảnh khi nãy, Ninh Tĩnh sau khi cất đi vật mà Hướng Viễn đưa cho sau đó nhún người hành lễ với bà, bà còn nhìn ra được nàng rất cẩn trọng đưa tay che đi một phần eo mình, rõ là có ý muốn che giấu.
"Bạch Chi nói đúng, khi nãy chúng ta nhìn thấy Hướng công tử đã đưa vật gì đó cho Thanh Nguyệt, không biết đó là vật gì? Cớ sao lại đưa cho nhi tức của bổn phu nhân?"
Hướng Viễn sao không nhớ mình đã đưa vật gì cho Ninh Tĩnh cơ chứ, có điều... Hắn một lần nữa nhìn qua phía Tiêu Ngọc, sau đó lại dời tầm mắt sang Ninh Tĩnh đã bị gặn hỏi nãy giờ vẫn cố chấp chưa chịu đáp lời, hắn biết Ninh Tĩnh là đang cố gắng giúp hắn giữ bí mật. Nhưng mà giữa việc của hắn bị lộ ra và sự oan ức của Ninh Tĩnh, cái nào quan trọng hơn, hắn đang do dự, cuối cùng mới đưa ra quyết định.
"Đúng là Hướng mỗ có đưa vài thứ cho phu nhân, có điều đó không phải là vật định tình gì đó như Bạch Chi tiểu thư nói, mà chính là việc mà Hướng mỗ muốn nhờ phu mà trước đó đã đề cập đến trong thư."
Hướng Viễn nhớ lại ngày đó bản thân nhận được một bức thư, nội dung là đầy mấy lời tình tứ ngọt ngào, hẹn gặp nơi mái đình, tên người viết chính là Ninh Tĩnh. Hắn vô tình biết được Ninh Tĩnh thay thế Tô tiểu thư gả đến Nam Cương, càng biết nàng đối với Tiêu Chấn trước sau như một, hơn nữa đó không phải là tính cách của Ninh Tĩnh, hắn nghi ngờ, cuối cùng chủ động viết một bức thư khác, sai gia đinh mình tin tưởng nhất tận tay đưa cho Ninh Tĩnh. Thư từ qua lại, cuối cùng hai người họ đã biết có người muốn tính kế, áp đặt hai người tội danh gian phu dâm phụ khó mà rửa oan. Tương kế tựu kế, sẵn có việc hắn cũng muốn nhờ Ninh Tĩnh ra tay giúp, cho nên vở kịch bị lật ngược lần này đều là do Ninh Tĩnh ra chủ kiến, còn hắn chính là người đồng diễn cùng nàng.
"Vậy, có thể cho ta xem qua hay không?", Tiêu lão phu nhân khẽ khàng hỏi, tuy là hỏi nhưng ý tứ bên trong lại không cho phép người khác từ chối. Nếu như là lời của Hướng Viễn là thật thì vật trong tay Ninh Tĩnh chính là vật chứng tốt nhất rồi.
Ninh Tĩnh bất giác đưa tay lên nơi thắt lưng của mình, dáng vẻ ấp úng của nàng thu hút sự chú ý của mọi người. Ninh Tĩnh đưa mắt liếc nhìn Hướng Viễn, thấy hắn gật đầu một cái, lòng nàng mới nhẹ nhõm được một chút. Trước đó nàng đã hứa với hắn sẽ giữ bí mật chuyện này, ngoài nàng ra sẽ không ai được biết cả. Nhưng mà hôm nay, vì nàng, Hướng Viễn phải chịu oan ức, còn phải tiết lộ chuyện riêng của bản thân chỉ vì giúp nàng. Ninh Tĩnh siết tay, vẻ mặt mang theo tia tức giận cùng chán ghét hướng về Bạch Chi, tất cả đều là tại nàng ta cho nên nàng mới lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan này.
Ninh Tĩnh hít một hơi thật sâu, cuối cùng đưa tay đến thắt lưng lấy ra hai thứ, một phong thư cùng một chiếc nhẫn ngọc đưa đến cho Tiêu lão phu nhân. Bạch Chi nhìn thấy hai thứ kia, trong lòng như mở cờ, nhẫn là việc liền thân, trao nhẫn là trao tình, còn phong thư kia chắc chắn là viết mấy lời đáng khinh kia rồi. Hay lắm, ông trời cũng giúp nàng ta.
"A di, người xem, người ta thường nói trao nhẫn là trao tình, còn thêm cả bức thư kia nữa, biểu tẩu lại hết sức nâng niu giấu kín, xem chừng quả thật chàng có lòng mà thiếp lại có dạ đấy.", Bạch Chi chê chuyện còn chưa đủ loạn, lại châm thêm dầu vào lửa, muốn ngọn lửa nàng cháy bùng lên, càng mạnh càng thiêu đốt người càng tốt.
Tiêu lão phu nhân nhận hai vật kia, đặc biệt là chiếc nhẫn, trong lòng không khỏi kinh ngạc, bà khẽ xoay đầu hướng về phía Tiêu Ngọc cũng đang nhìn chằm chằm vào vật trong tay bà. Ánh mắt của nhi nữ bà, vẻ mặt của nhi nữ bà, cộng thêm với chiếc nhẫn này, chẳng lẽ...? Cũng đúng, dạo gần đây nhi nữ bà thường xuyên như có tâm sự, tính cách lãnh đạm nay còn lạnh nhạt hơn, suốt ngày buồn rầu nhiều tâm sự, bà nhiều lần gặn hỏi nhưng bất thành, xem chừng nhi nữ bà trở thành như vậy ít nhiều cũng liên quan đến Hướng Viễn đang đứng trước mặt bà. Tiêu lão phu nhân lại tiếp tục mở phong thư ra, đọc hết một lượt, cuối cùng gấp lại bỏ vào lại vào trong, kể cả chiếc nhẫn kia nữa, gọi Tiêu Ngọc lên, tận tay giao cho nàng.
"A di?", Bạch Chi ngây người, một loạt hành động vừa rồi là gì đây? Đó không phải là tín vật giữa Hướng Viễn cùng Ninh Tĩnh sao? Sao bây giờ lại đưa cho Tiêu Ngọc, còn a di của nàng ta nét mặt tức giận không còn nữa, còn sót lại chỉ là sự đau lòng, đồng cảm cùng xúc động, có ai có thể nói cho nàng ta biết là cái quái gì đang xảy ra hay không?
"Biểu muội, muội nghĩ Hướng công tử có tình ý với ta sao?", Ninh Tĩnh xoay người đối diện với Bạch Chi, nụ cười châm biếm hiện lên, chiếu vào mắt Bạch Chi khiến nàng ta chói mắt vô cùng, càng thêm phẫn hận.
"Còn không phải sao?", nàng ta hỏi lại.
"Bạch chi biểu muội lần này lại sai rồi, người trong lòng của Hướng công tử không phải là ta, mà là Tiêu Ngọc muội muội."
Ninh Tĩnh nhàn nhạt cất lời, ý tứ chê cười rõ ràng ra mặt, thật kém cỏi, thật tuỳ hứng, Bạch Chi nàng ta tính tới tính lui, đều thua bởi hai chữ "ý trời". Hôm nay là sinh thần của Tiêu Chấn, là phu quân của Ninh Tĩnh, nàng là thê tử của hắn, xem chừng cũng có thể nhận ké một chút điềm lành này, đánh cho Bạch Chi một ván không thể trở mình được. Muốn hại nàng, vẫn chưa kết thúc đâu, kịch hay còn ở phía sau mà.
"Sao có thể, a di!", Bạch Chi như không tin vào những gì mình nghe, ánh mắt quẫn bách nhìn về phía Tiêu lão phu nhân, chờ đợi một câu phản biện từ bà.
Có điều...
"Chuyện nên kết thúc ở đây thôi."
Tiêu lão phu nhân chỉ nói thế, tất nhiên là thầm thừa nhận việc Ninh Tĩnh nói là thật, càng thừa nhận tất cả mọi chuyện hôm nay xảy ra Ninh Tĩnh là bị oan ức, là có người âm mưu hãm hại.
"Mẫu thân, nhi tức có chuyện muốn nói."
Ninh Tĩnh sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế, nàng đã tốn công nghĩ ra kế này để lật ngược tình thế, mục đích chính là muốn Bạch Chi phải chịu sự trừng phạt sau những gì nàng ta gây ra, một khi chưa nhận được điều nàng mong muốn, nàng nhất định sẽ không dừng tay.
"Có chuyện gì sao?", Tiêu lão phu nhân bây giờ biết bản thân đã hiểu lầm Ninh Tĩnh, đã không còn là bộ dáng nghiêm nghị cùng tức giận như trước nữa, bây giờ giọng điệu đã ôn hoà hơn ít nhiều rồi.
"Chuyện Tiểu Thuỵ ăn phải thứ không sạch sẽ dẫn đến phát sốt cả đêm, kế đó là việc lan truyền tin nhi tức thất thân khiến phu quân lạnh nhạt, lần này lại là vu oan cho nhi tức tội danh dâm phụ, mẫu thân có nghĩ rốt cuộc ai mới là người đứng sau tất cả mọi chuyện?"
Ninh Tĩnh tự dưng lại nhắc đến chuyện cũ, hơn nữa còn không ngừng móc nối chúng lại với nhau, rõ ràng là muốn đem những việc này giải quyết cho ổn thoả. Ninh Tĩnh cứ ngỡ Tiêu lão phu nhân không hề hay biết ai là chủ mưu của những việc này sao? Không hề, một người phụ nữ mấy chục năm vừa qua quán xuyến Tiêu phủ tốt đẹp, mọi chuyện đâu ra đấy, chưa từng có tiếng xấu đồn xa thì làm sao không biết được những việc này? Cả Tiêu lão phu nhân cùng Tiêu Chấn đều biết Bạch Chi chính là người đứng sau giật dây mọi chuyện, ban đầu Tiêu Chấn định phải trái phân rõ, có điều Tiêu lão phu nhân lại đỡ lời giúp nàng ta ít nhiều, sau cùng là âm thầm cho qua. Nhưng mà hôm nay Ninh Tĩnh đã đích thân mở miệng đề cập đến, xem chừng không thể bao che cho Bạch Chi được nữa rồi.
"Mẫu thân, nhi tức đã cho người điều tra qua, ngày đó thức ăn của phòng bếp đem cho Tiểu Thuỵ là hết sức bình thường, có điều chén đũa bé con dùng thì ngược lại, nha hoàn Kiều Lam làm ở phòng bếp, cùng với nha hoàn Kiều Trân ở phòng giặt đồ, và hôm nay là nha hoàn An Tâm kia, sau khi tra ra nhi tức đều thấy bọn họ có mối liên quan đến nha hoàn Yên Nhi bên cạnh Bạch Chi biểu muội đây. Không biết biểu muội thấy thế nào?"
Ninh Tĩnh đem từng người từng người mà Bạch Chi cài cấm trong Tiêu phủ để hãm hại mình ra nói trước mọi người, giọng điệu ngày càng cao lên, ngày càng tức giận. Nàng không nghĩ một cô nương mới mười bảy, mười tám tuổi lại có thể có tâm địa ác độc như thế. Cũng may nàng có phúc, mỗi lần đều có thể vượt qua, nếu không thì sẽ thế nào đây?
"Tô Thanh Nguyệt, ngươi đừng nói bậy! Chứng cứ đâu?", Bạch Chi rống lên, nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ cùng dò xét đều hướng chằm chằm về mình, trong lòng không khỏi chột dạ.
"Biểu muội nghĩ tin tức nha hoàn hãm hại chủ nhân bị đánh chết để làm gương là thật sao?"
Ninh Tĩnh vừa dứt lời, Mẫn Mẫn và Minh Lan phía sau mỗi người lôi kéo một nữ nhân tiến vào, là Kiều Trân và Kiều Lam, còn thêm An Tâm bên ngoài, đến lúc này còn không chịu nhận tội?
"Còn nữa, Hướng công tử một hôm sau khi gửi thư đến nhờ cậy nhi tức liền nhận được một bức thư tình mà kí tên lại là nhi tức. Nhi tức có lần nhìn thấy vài quyển kinh phật mà biểu muội viết cho mẫu thân, trong đó có hai nét chữ, mà nét chữ trong bức thư lại trùng với một trong hai nét chữ đó. Ta nghe nói Yên Nhi cạnh muội là muội muội của một nho sinh, học thức tạm được, lại viết chữ đẹp. Hay là gọi nha hoàn đó đến đây đối chứng thử xem sao?"
Mỗi một lời Ninh Tĩnh nói ra như một tảng đá ngày càng đè nặng lên người Bạch Chi, càng ngày càng khiến nàng ta khó thở, túng quẫn cùng căm phẫn. Nàng ta không thể ngờ Ninh Tĩnh tra được nhiều đến như thế, còn tra đến thân thế của Yên Nhi. Mọi việc đã gần như rõ ràng, nàng ta phải làm thế nào đây? Không, nàng ta là cháu gái của a di, lại là biểu muội của Tiêu Chấn, bọn họ sẽ không đối xử tệ với nàng ta đâu, nhất định là thế.
"Tô Thanh Nguyệt, ngươi muốn gì?", Bạch Chi thét lên, nàng ta chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã và bi phẫn như bây giờ cả.
"Câu này ta nên hỏi muội mới đúng. Muội hại ta như thế vì cái gì? Có phải muội yêu thích phu quân của ta, nghĩ kế hại ta để chàng hưu ta, sau đó thay thế vị trí của ta hay không?, Ninh Tĩnh lạnh lùng hỏi.
"Biểu ca, đừng nghe nàng ta nói bậy, muội không có, muội đúng là trong lòng có huynh, nhưng mà...nhưng mà...", Bạch Chi lao đến túm lấy Tiêu Chấn gào khóc, nàng ta cố gắng biện bạch cho mình, nhưng cuối cùng lại không dám thề bản thân không làm ra những việc đó.
"Bạch Chi, mọi chuyện đã rõ ràng như thế, ta cũng sẽ nói thật với muội. Ta trước giờ chưa từng có ý nghĩ khác nào với muội ngoài tình cảm huynh muội. Để tránh sau này muội lại làm chuyện xằng bậy, kể từ giờ khi không có lời mời của Tiêu gia, muội tuyệt đối không được phép bước chân vào cổng Tiêu nửa bước. Ba nha hoàn ăn cây táo rào cây sung này đem ra đánh cho tàn phế đi, nhớ, phải đánh trước mặt các nha hoàn gia đinh khác để lấy đó làm gương."
Tiêu Chấn thấp giọng thốt ra mấy lời phán xét, sau đó tiến đến nắm tay Ninh Tĩnh nhanh chóng rời đi, ngày sinh thần của hắn mà còn có người âm mưu làm loạn, còn đổ oan cho thê tử hắn? Hắn phải nhanh bù đắp cho nàng mới được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.