Ninh Tĩnh cùng Mẫn Mẫn chầm chậm tiến đến mái đình nhỏ trên đồi, phía xa trong đình đã thấp thoáng bóng dáng một nam nhân cao lớn, tuấn tú. Nam nhân đó nghe thấy tiếng bước chân Ninh Tĩnh đạp lên vài chiếc lá khô rồi đặt chân lên bật thềm, nam nhân ấy xoay lưng lại, mỉm cười nhẹ nhìn nàng.
Ninh Tĩnh để Mẫn Mẫn đứng ngoài mái đình chờ đợi, còn bản thân thì cùng nam nhân kia ở riêng bên trong, trò chuyện vài lời, thỉnh thoảng không biết nam nhân kia nói điều gì, Ninh Tĩnh lại hé môi cười, còn ngượng ngùng đưa tay che miệng, đuôi lông mày nhếch lên cũng nang theo ý cười nồng đậm. Còn nam nhân kia đối với Ninh Tĩnh một lòng chân thành bày tỏ lòng mình, tuy đáy mắt có chút buồn bã nhưng sau khi được Ninh Tĩnh an ủi, động viên thì sắc mặt trông khá hơn rất nhiều, sau đó lại chuyển đề tài sang chuyện khác, Ninh Tĩnh cũng chăm chú lắng nghe không bỏ sót lời nào.
Mẫn Mẫn đứng ngoài đình trông chừng, ánh mắt cơ hồ đảo liên tục xung quanh, sau đó ý cười nhẹ trên mặt hiện lên, nàng cúi đầu đưa tay lên chắn trước miệng, cổ họng khó chịu ho lớn một tiếng.
Từ phía xa xa ngọn đồi có nhóm người đi đến, dẫn đầu là một người phụ nữ trông có vẻ lớn tuổi, tuy đã có dấu hiệu của tuổi già nhưng sắc mặt lại vui vẻ, thường xuyên mỉm cười cũng làm cho gương mặt bị thời gian tàn phá kia cũng trở nên tươi trẻ chút ít. Hai bên một trái một phải của bà được hai nữ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-the/873110/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.