Chương trước
Chương sau
"Anh Thái Cảnh? Giận rồi à?"
Hoàng Thái Cảnh vòng qua cô tiếp tục đi về phía trước.
Nhan Hoa chắc chắn, lần này anh thật sự tức giận rồi. Nghĩ lại hình như vừa nãy cô cũng hơi quá đáng, dù sao đối phương mắc bệnh sạch sẽ vậy mà cô còn làm như vậy, kỳ thật cô nhắm vào Hoàng Thái Cảnh là vì anh mềm lòng, có chút ý bắt nạt kẻ yếu.
"Tôi sai rồi mà, làm thế nào anh mới có thể nguôi giận?"
Hoàng Thái Cảnh hừ lạnh một tiếng, phớt lờ cô.
"Thực ra lợn cũng khá đáng yêu mà, tuy có hơi bẩn một chút xíu nhưng chúng sẽ không cắn anh đâu... Tôi biết chắc chắn anh không bị thương nên mới nhanh chóng quyết định... Nếu đàn lợn mà chạy lung tung, hai người chúng ta còn phải chạy khắp nơi lùa chúng nó về chuồng nữa." Nhan Hoa nhanh chóng đuổi theo bước chân anh, cố gắng điều hòa không khí: "Chúng nó đuổi anh chứng minh là anh có duyên với động vật đấy!"
Hoàng Thái Cảnh đột ngột dừng lại, suýt chút nữa Nhan Hoa va vào người anh.
Chỉ thấy anh giơ ngón trỏ lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhấn mạnh: "Đừng có mà xem thường những con vật hiền lành kia, đó chỉ là vẻ bề ngoài của chúng thôi, lúc mất cảnh giác cô sẽ bị chúng nó hung hăng cắn! Cũng giống như yêu tinh là cô đây... Đợi đối phương buông bỏ lòng phòng bị thì sẽ bị cô lừa gạt ngay lập tức!"
Nhan Hoa ủy khuất đè ngón tay anh xuống: "Tôi không có lừa anh mà! Tôi bảo anh chạy vào...tôi tưởng anh hiểu ý tôi chứ..." Nếu không thì tại sao anh không nói lời nào liền chạy một mạch vào chuồng heo chứ?
Hoàng Thái Cảnh nghẹn lời, anh rút tay ra rồi lại tiếp tục sải bước.
Nhan Hoa chạy nhay tới nắm lấy tay anh, không cho anh cơ hội tránh thoát, cô chỉ vào một mảnh lớn cỏ heo: "Tới rồi, tới rồi..."
Vẻ mặt Hoàng Thái Cảnh cứng đờ, khựng lại.
"Yêu tinh, không phải cô nói muốn làm cho tôi bớt giận sao?" Hoàng Thái Cảnh nhìn một mảnh lớn cỏ heo, đột nhiên cười xấu xa: "Vậy thì nhiệm vụ này giao hết cho cô nha." Nói xong liền đặt cái giỏ sang một bên, còn anh thì ngồi xuống một nơi sạch sẽ.
"Anh nói rồi đấy nhá, tôi làm xong là anh không được giận nữa!" Nhan Hoa không cho anh cơ hội từ chối, lập tức cầm công cụ bắt đầu cắt cỏ.
Năng lực học tập của Nhan Hoa rất lớn, có thể nhanh chóng làm quen với công việc cắt cỏ, thậm chí còn vừa làm vừa ngâm nga bài hát của cô.
Ban đầu Hoàng Thái Cảnh ngồi khoanh chân trên phiến đá, vẻ mặt đầy kiêu hãnh, nhưng lúc nhìn Nhan Hoa cõng giỏ cắt cỏ, đầu đội mũ rơm, cơ hồ không thể tìm ra bóng dáng của một "yêu tinh quốc dân", ngược lại càng giống một thôn cô hơn. Mà cô gái nông thôn này còn đang vô cùng vui vẻ cắt cỏ dưới ánh nắng chói chang, hai má ửng đỏ vì nóng, tóc dính vào mặt, mồ hôi thấm đẫm cổ áo... Cứ như vậy, đối phương không những không một lần mở miệng xin anh giúp đỡ mà thi thoảng còn ngẩng đầu lên cười với anh.
Hoàng Thái Cảnh lại lần nữa mặt đối mặt với cô, đối phương cũng mỉm cười như trước đó. Anh bĩu môi mất hứng, lập tức quay mắt đi nơi khác. Nhưng không quá ba giây, anh lại không nhịn được nhìn qua, rõ ràng là rất quê mùa, nhưng giống như yêu tinh này đã làm yêu pháp, khiến cho anh không nhịn được lại dính mắt vào người cô.
Đương nhiên Nhan Hoa biết Hoàng Thái Cảnh đang chăm chú nhìn cô, hơn nữa mỗi lần đối mặt với cô liền lập tức cao ngạo nhìn qua chỗ khác, lửa giận ban đầu dường như đã không còn nữa.
Hơn nửa tiếng sau, Nhan Hoa đã cắt đầy một giỏ cỏ heo, đi đến bên cạnh Hoàng Thái Cảnh: "Tôi cắt xong rồi, bây giờ anh hết giận rồi chứ? Anh Thái Cảnh?"
Vừa nói, cô vừa ghé lại gần anh, cẩn thận quan sát biểu cảm của anh.
Khóe miệng Hoàng Thái Cảnh cong lên, rồi lại nhanh chóng đè xuống, mất tự nhiên trốn tránh ánh mắt chăm chú của cô, kéo giỏ cỏ trên lưng cô xuống, đeo lên người. Cầm lên tay có vẻ khá nặng: "Yêu tinh ngu ngốc, cô ép cỏ heo thành cục đá đấy à?"
Nhan Hoa nhìn bộ dạng khó chịu của anh, rõ ràng rất quan tâm người ta nhưng lại cố tình không muốn bị đối phương phát hiện. Đột nhiên cô cảm thấy anh có chút đáng yêu không thể giải thích được, cũng giống như nguyên chủ vậy, ngoài miệng thì bảo tức giận, kỳ thật trong nội tâm lại đang gào thét "Tôi dỗi rồi, mau tới dỗ tôi đi! Phải dỗ tôi tôi mới tha thứ cho cô!"
Nghĩ như vậy, Hoàng Thái Cảnh đằng trước hùng hổ xuống núi thật sự có chút đáng yêu! Còn nữa, vị đại ca này sắp rẽ sai đường rồi!
"Cắt cỏ heo cho ông lão đương nhiên là cắt được bao nhiêu hay bấy nhiêu chứ sao!" Nhan Hoa đuổi kịp anh, rồi kéo tay áo, âm thầm sửa lại hướng đi cho đúng.
Đương nhiên Hoàng Thái Cảnh phát hiện ra động tác nhỏ của cô, hết thảy lửa giận tràn ngập trong lồng ngực anh lập tức tiêu tan trong giây lát. Hơn nữa, nhìn hai má yêu tinh bị phơi đến đỏ bừng, trong lòng còn cảm thấy hối hận, kỳ thật lúc đầu anh cũng không quá tức giận. Cũng không biết tại sao, trong hai ngày qua, mỗi khi gặp yêu tinh là cảm xúc của anh liền trở nên kỳ lạ, thậm chí còn mất kiểm soát. Vốn dĩ đối với chuyện này anh sẽ không giận dữ lâu như vậy, nhưng yêu tinh càng lấy lòng anh, càng chọc ghẹo anh, anh lại càng không muốn tha cho cô một cách dễ dàng, muốn xem cô sẽ làm ra những chuyện gì nữa.
""Tại sao vừa rồi anh nói động vật càng vô tội thì sẽ càng tổn thương con người chứ? Anh đã từng bị động vật nhỏ cắn rồi à?"
"... Con thỏ... trông thì ngây thơ yếu ớt, nhưng khi cô đưa ngón tay lại gần nó, nó liền cắn vào tay của cô!"
"Chắc do anh cướp đồ ăn của nó chứ gì? Trên đời này làm gì có loài động vật hoàn toàn yếu ớt chứ? Nếu không có một chút kỹ năng để tự vệ, chúng nó còn có thể sống sót sao? Nhưng cũng có những động vật sẽ không chủ động làm con người bị thương, chỉ khi anh làm đau chúng thì chúng mới giận dữ tấn công anh."
"Không hề! Tôi chỉ muốn sờ nó nhưng đột nhiên nó lại cắn tôi!" Hoàng Thái Cảnh nói tiếp, vậy mà còn có chút ủy khuất.
Nhan Hoa buồn cười kéo tay anh qua: "Là cái tay này à? Bé Thái Cảnh đừng khóc nha, để mẹ thổi thổi là hết đau liền, phù phù––"
Hoàng Thái Cảnh ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cái tay kia một lúc lâu, sau đó đột nhiên nhận ra rồi hét lên một tiếng: "A! Yêu tinh, cô lại chiếm tiện nghi của tôi!"
Nhan Hoa tiến lên vài bước, đến trước máy quay mỉm cười: "Các vị khán giả ở trước tivi, kinh nghiệm sống của anh Thái Cảnh cho chúng ta biết thỏ con cũng rất nguy hiểm, cho nên các vị phụ huynh trước tivi nhất định phải chú ý, cho dù là những động vật nhỏ trông có vẻ yếu đuối cũng có thể làm các bé bị thương! Thậm chí có khả năng đến năm ba mươi tuổi các bé vẫn sẽ nhớ rõ đó ạ..."
Hoàng Thái Cảnh đuổi theo cô, la lên, tức giận ấn đầu cô xuống một cách mạnh bạo. . Đam Mỹ Cổ Đại
Hoàng Thái Cảnh và Mặc Mặc vừa mới bị đồn đoán tai tiếng liền tham gia vào cùng một chương trình tạp kỹ, mặc dù tiết mục còn chưa phát sóng nhưng đã thu hút được rất nhiều sự chú ý từ cư dân mạng. Sau khi phát sóng, chương trình lập tức thiết lập kỷ lục rating.
Trong chương trình, Nhan Hoa ngay thẳng, chịu khổ cực, dường như đã lật đổ hình tượng xinh đẹp yếu đuối trong quá khứ. Còn về Hoàng Thái Cảnh, mặc dù anh vẫn ngầu, đẹp trai và độc miệng như trước nhưng khi anh ở cùng với Nhan Hoa, thường xuyên có những khoảnh khắc dễ thương, đặc biệt là ở đoạn đuổi lợn, tất cả mọi người đều cười như điên. Ai nấy cũng sôi nổi khen ngợi Nhan Hoa cơ trí, sau đó lại chạy tới thắp nén hương cho Hoàng Thái Cảnh.
Xem đến cảnh Nhan Hoa và Hoàng Thái Cảnh đi cắt cỏ, Hoàng Thái Cảnh thật sự nhẫn tâm để một mình Nhan Hoa hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ, khán giả lại bắt đầu đau lòng cho Nhan Hoa, đến fans của Hoàng Thái Cảnh cũng cảm thấy anh trai nhà mình chắc chắn sẽ độc thân cả đời.
Nhưng sau đó, rõ ràng là ánh mắt Hoàng Thái Cảnh bị đối phương thu hút, nhưng mỗi lần bị phát hiện liền lập tức trốn tránh, khiến fans phải hô to "anh trai ngạo kiều thật đáng yêu".
Khi xuống núi, Hoàng Thái Cảnh cầm giỏ, còn dần dần đi chậm lại để đi ngang với Nhan Hoa, giữa hai người bị hậu kỳ thêm một đống trái tim ngọt ngào bay bổng, nhưng chưa đi được mấy bước liền xuất hiện một màn Nhan Hoa giả làm mẹ dỗ dành Hoàng Thái Cảnh, đúng là ngọt ngào không quá ba giây, fans còn chưa kịp bắt đầu ghen liền bật cười.
"Tức giận quá đi mất, vốn muốn nói "đồ đàn bà xấu xí này tránh xa anh trai nhà tôi ra", nhưng vừa mới gõ được ba chữ lập tức cười như điên luôn... Liên tục vỗ đùi cười..."
"Đau lòng cho anh Thái Cảnh..."
"Mình thì thương Mặc Mặc hơn, nếu hai người thật sự yêu nhau, có người bạn trai như vậy, một giây sau liền muốn chia tay!"
"Đây là nồi nào úp vung nấy, nào ai yêu nổi bạn trai/ bạn gái như vậy."
"Lầu trên nói không sai, vẻ ngoài đẹp cũng vô dụng, người độc miệng như này, rơi vào người nào cũng sẽ hoài nghi nhân sinh."
"Vì hạnh phúc của mọi người, hai vị cứ yêu nhau đi, đừng đem sắc đẹp đi gây họa cho bách tính nữa nha, hahaha. Không dám có bạn gái hố bạn trai như này..."
"Không dám có +1"
"Cũng không dám..."
"Không dám +2"
"Không dám +3"
"..."
Nhan Hoa và người đại diện đang cùng theo dõi hướng đi của dư luận trên mạng. Người đại diện thật sự là một lời khó nói hết.
Một lúc lâu sau mới hoài nghi nhân sinh lẩm bẩm: "Cho nên, vấn đề chuyển hình mà chị và giám đốc vẫn luôn lo lắng cứ như vậy liền giải quyết xong rồi? Em mở đầu chuyển hình suôn sẻ như vậy sao?"
Đúng vậy, trong chương trình tạp kĩ Nhan Hoa gần như đã lật đổ hoàn toàn hình tượng bình hoa từ trước tới nay, cô làm việc chăm chỉ, siêng năng có thêt giành được vô số ấn tượng tốt. Còn về cá tính kiêu ngạo độc miệng khi cãi nhau với Hoàng Thái Cảnh, không ai nghĩ đây là bản tính của cô, ngược lại còn cảm thấy là do Hoàng Thái Cảnh kích hoạt thuộc tính độc miệng của cô, cứ thế Hoàng Thái Cảnh chỉ có thể yên lặng cõng cái nồi này...
Đồng thời, fan CP của Mặc Mặc và Hoàng Thái Cảnh lập tức tăng lên gấp nhiều lần, đã có chút quy mô, nếu sau này hai người có truyền ra tai tiếng gì, có lẽ cũng sẽ không có ảnh hưởng gì xấu.
Đương nhiên, điều cuối cùng là người đại diện thầm nghĩ, tuy rằng Nhan Hoa liên tục phủ nhận, nhưng trong mắt cô, nói hai người này không có gì mờ ám, đến quỷ cũng không tin. Nhìn xem, trong chương trình hai người ở chung tự nhiên đến lạ.
Nếu như muốn hỏi Nhan Hoa cảm giác của cô đối với Hoàng Thái Cảnh, Nhan Hoa phải thừa nhận đúng là có chút cảm tình, có điều loại cảm xúc này mang tính phổ biến, nếu đổi thành người ưu tú khác thì cô cũng sẽ có cảm tình giống vậy thôi. Nhưng ít nhất tại thời điểm này, Hoàng Thái Cảnh được coi là một người bạn thân có thể tin tưởng, cô chưa từng tính đến chuyện tiến thêm bước nữa. Bởi vì cô biết rất rõ ràng, bên cạnh Hoàng Thái Cảnh còn có một cô gái nữ giả nam trang, Nhan Hoa không có ý định chen chân vào.
Sau khi chương trình phát sóng đã khiến cho lùm xùm giữa Nhan Hoa và Hoàng Thái Cảnh trở nên xôn xao hơn, nhưng cả hai bên đều nhất trí phủ nhận. Chuyện này đã thu hút sự chú ý của các tay săn ảnh. Ban đầu, lúc ở viện phúc lợi anh ta đã nhìn thấy Mặc Mặc và Hoàng Thái Cảnh vào cùng một phòng nghỉ ngơi lại còn không có bật đèn, mặc dù ngay sau đó người đại diện của Nhan Hoa đã phủ nhận. Sau đó là ở hậu trường lễ trao giải, thời điểm đuổi theo Hoàng Thái Cảnh đã chụp được ảnh anh và Mặc Mặc cầm tay nhau bỏ chạy, và đến bây giờ, rõ ràng trong chương trình hai người mập mờ không ngớt nhưng vẫn không chịu thừa nhận.
Phóng viên Kim đột nhiên nghĩ rằng, so với việc chụp ảnh tung bằng chứng chứng minh thành viên trong nhóm nhạc A.N.JELL bất hòa, thì việc phơi bày tình yêu của hai người bọn họ ra ngoài ánh sáng có vẻ có giá trị hơn? Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, vì thế anh ta quyết tâm nhất định phải chụp được bằng chứng bọn họ đang yêu đương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.