“Vưu Tồn, ta hơi mệt” 
“Nhưng mà hình như mị chú của ta vẫn chưa giải?” 
“Nhìn ngươi có vẻ đã ổn rồi mà” 
“Không, ta thực sự vẫn chưa xong, thêm một lần nữa được không? Lần cuối thôi...” 
Ta thật sự choáng váng khi nghe hắn nói vậy. 
Cho đến khi gần sáng, ta gần như ngất lịm trong vòng tay của hắn. 
Vưu Tồn ôm chặt lấy ta, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ sâu. 
Không được, ta không thể nuông chiều bản thân sa đọa như vậy, ta phải báo thù...báo thù. 
Ta khẽ nhẹ nhàng lùi ra một cách cẩn thận, tránh đánh thức Vưu Tồn. 
“Nàng muốn đi đâu?” 
“Ta còn có việc phải làm” 
“Đừng đi, để ta ôm nàng một lát” 
Trái tim ta mềm nhũn và gần như đầu hàng trước lời nũng nịu của hắn. Qủa nhiên nam nhân chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ta. 
Ta cố gắng nghiêm mặt lạnh lùng nói “Vưu Tồn, đêm qua là vì giải mị chú cho ngươi ta không có cách nào khác nên mới phải làm như vậy. Sau này không được phép chạm vào ta nữa” 
Hắn ngồi dậy có chút khó hiểu “Tru Ngọc, nàng làm sao vậy?” 
“Ta đã nói rất rõ ràng, không muốn nhắc lại lần hai” 
Vừa xuống khỏi giường định rời đi thì Vưu Tồn đột nhiên kéo ta lại. 
Hắn có vẻ khó chịu, khẽ véo mặt ta “Ăn sạch sẽ rồi định xách quần rời đi sao?” 
“Rõ ràng là ngươi ăn sạch ta! Ta đã không đòi chịu trách nhiệm ngược lại ngươi cũng không nên quấy rầy ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-than/3574929/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.