Hắn ta hung hăng đến mức khiến ta vừa xấu hổ vừa hoảng sợ, mặt đỏ bừng kéo hắn lại hỏi: “Ngươi làm gì vậy! Ngươi không có tiền sao? Không có thì sao không nói sớm với ta?”
“Tiền bạc?”
Hắn nhìn ta và thẳng thắn nói: “Ngươi cũng đâu hỏi ta”
Thấy tình hình không ổn, tiểu nhị cũng kịp phản ứng lại, cười lạnh nói: “Ồ, hoá ra là hai con quỷ nghèo giả trang giàu có, nghĩ tới chỗ Thiên Hương Các chúng ta để ăn cơm bá vương”
Hắn vung tay hét lên: “Người đâu! Đánh gãy hai chân bọn chúng rồi lột y phục quăng ra ngoài”
Vừa dứt lời, mấy cường giả xung quanh bắt đầu chạy tới.
“Không ổn rồi, ta sắp bị đánh rồi” Ta nhanh chóng tiến vào trạng thái phòng thủ.
Vưu Tồn cười nói: “Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì”
Không hiểu sao nghe câu này lòng ta chợt nhói lên.
Đây là câu nói mà ta sợ nghe nhất.
Khi Huyền Diệu còn ở Thiên cung, hắn ta cũng luôn nói những câu như vậy, ta sẽ bảo vệ con, ta ở đây.
Những lời lừa dối ghê tởm khiến người ta buồn nôn.
Đột nhiên Vưu Tồn bất ngờ nắm lấy vai ta và nhảy lên, khi ta nhận ra thì hắn đã chọc thủng một lỗ lớn trên mái nhà.
“Ngươi nhìn cái gì? Không phải ta đánh không lại bọn chúng, chỉ là ta không thèm chấp lũ người phàm đó thôi”
“Ta biết rồi mà”
Những người trong quán cũng bắt đầu chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét lớn: “Mau tóm lấy hai người đó”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-than/3574922/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.